Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Chương 30: Hoàn



Từ bỏ gia tộc, từ bỏ người thân, từ bỏ tiền đồ, cuối cùng đổi lấy cuộc sống củi gạo dầu muối tương giấm trà hiện giờ của tiểu thư, một tháng hai tháng có lẽ còn mới mẻ, một năm hai năm, ba năm bốn năm, Trương đại nhân thật sự sẽ không hoài niệm cuộc sống của quý gia công tử trước đây sao?

Đừng nói hắn, ngay cả ta, thỉnh thoảng cũng sẽ hoài niệm bộ dáng của tiểu thư khi còn là Hoàng hậu. Bọn họ vốn nên là người tiên y nộ mã đền đáp quốc gia.

Ta nhìn Lệ Viễn, nói lại nguyên vẹn từng câu từng câu của tiểu thư trước kia nói với ta cho hắn một lần.

Lệ Viễn trừng mắt nhìn ta, cũng không nói gì. Có thể là ta hôm nay đã theo tiểu thư vào Nam ra Bắc cho nên lá gan cũng lớn, dứt khoát hạ quyết tâm, nói với Lệ Viễn.

“Ngươi không cần quan tâm là ai dẫn chúng ta đi ra, tóm lại hiện tại trong cung cũng đã có tân hậu, tiểu thư cũng không có khả năng trở về, ngươi nói ra sẽ liên lụy biết bao nhiêu người, hiện tại không phải đều rất tốt sao?”

Lệ Viễn không lên tiếng, ta cũng không biết hắn rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể toàn tâm giả vờ im lặng với hắn. Sau một lúc lâu, hắn giống như suy nghĩ rõ ràng cái gì, thở ra một hơi thật dài.

“Ta sẽ thả nàng trở về, nàng nói đúng, hiện tại đều rất tốt, nhưng nàng nói cũng không đúng, ta không tốt.”

Ta nhìn hắn, nghe không hiểu.

“Năm đó ta cho rằng nàng đã chet, vì nàng mà nhiều năm như vậy cũng không trở về, tiền đồ trong kinh thành cũng đã đ//ứt đoạn, cũng không ai chịu gả cho ta, đến bây giờ vẫn là kẻ độc thân, nàng nói nàng nên bồi thường ta thế nào đây?”

Ta thừa nhận ta giả chet là không đúng, nhưng hắn muốn lừa ta như vậy thì thật quá đáng. Không đợi ta giả điếc giả câm, Lệ Viễn đã tự mình đưa ra điều kiện.

“Nàng muốn an ổn sống qua ngày, ta cũng không ngăn cản nàng, nhưng nàng cản trở nhân duyên của ta, ta cũng không thể tha cho nàng, tiểu thư của nàng thuộc về tiểu thư của nàng, nàng thuộc về nàng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta sẽ không nói với Trương Cố Dương tiểu thư của nàng còn sống, nàng sau khi trở về cũng không được phép lập gia đình, khi nào ta cưới vợ, nàng mới có thể gả, cái này cũng công bằng rồi chứ?”

Điều này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ. Lệ Viễn còn lấy ra một tờ giấy, viết cho ta một khế ước, thật sự bắt ta ấn dấu tay, sau đó mới thả ta ra.

Hàng hóa của ta còn chưa được thu dọn đã mơ mơ hồ hồ bị đưa vào thương đội, một đường đi đến Hồ Châu, thu một đống lớn bút mực giấy nghiên mực, trên đường tăng giá bán đi, trọn vẹn kiếm được ba trăm bảy mươi tám lượng bạc, sau đó theo một nhóm thương đội khác ngồi thuyền đi đường thủy trở về Hàng Thành.

Trên đường bị trì hoãn, vậy mà đã qua hơn nửa năm. Nhưng khi ta về đến nhà, ta lại phát hiện, hình như ta đã bị lừa.

Người luôn miệng hô muốn cùng chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vì cái gì hiện tại lại đang cùng tiểu thư nhà ta ngồi chung một chỗ, nhìn qua hình như còn đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ nữa?

Sau đó bọn họ còn cùng nhau nhìn ta cười?

Sau đó tiểu thư nói với ta Lệ Viễn là tới cầu hôn, ta chân trước vừa đi, chân sau hắn đã từ chức, hơn nửa năm nay ta theo thương đội chạy khắp nơi, hắn cũng đi theo phía sau ta chạy khắp nơi, cuối cùng chờ ta lên tàu trở về Hàng Thành, hắn cũng một đường đi tắt vào thành trước ta một bước.

Ngay cả ta kiếm được hơn ba trăm lượng bạc kia, cũng là hắn mang theo chưởng quỹ người ta, ép buộc hắn chiết giá bán cho ta.

Ta nói ta còn chưa kịp trả giá, ông chủ đã lỗ vốn. Ta cảm thấy đầu mình hơi choáng váng một chút. Không phải hắn nói không cho ta thành thân sao? Vậy hắn cầu hôn là có ý gì?

Cô gia nói nể tình ta vẫn cùng tiểu thư không rời không bỏ, hắn có thể dạy ta một thuật hóa trang có thể so với việc đổi đầu, cho dù tương lai ta vào kinh, bảo đảm cũng không ai nhận ra ta nữa.

Tiểu thư thì nói không sốt ruột, để cho ta suy nghĩ rõ ràng rồi trả lời. Ta đi tìm Lệ Viễn, hỏi hắn rốt cuộc có ý gì.

Người này liền bám vào cửa sân, vẻ mặt vô lại, nói với ta: “Nàng khiến ta mất vợ, lâu như vậy rồi ta cũng không tìm được vợ, sao nàng không bồi thường cho ta? Hơn nữa, trên khế ước viết rất rõ ràng, nàng không được lập gia đình, trừ phi ta cưới được vợ trước, ta đã suy nghĩ rồi, hiện tại tìm một người quá khó khăn, cũng không thể chậm trễ nàng cũng không gả đi được, vậy thì hai ta cứ dứt khoát cưới nhau đi?”

Chet tiệt! Không ngờ hắn nhìn thấy ta đã bắt đầu tính toán ta rồi.

Còn khiến ta lo lắng đề phòng hơn nửa năm, hắn cũng trơ mắt nhìn ta ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi. Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên có thể lý giải vì sao tiểu thư ở Vân Hà cung lại muốn đuổi đ//ánh cô gia.

Cho dù là ai đi nữa thì khi phát hiện mình vất vả cực khổ bận rộn nửa ngày, mà bên cạnh có một người rõ ràng có thể hỗ trợ nhưng không hề lên tiếng, đều sẽ rất muốn đ//ánh người.

Ta lại một lần nữa cầm chổi đã lâu không thấy, đ//ánh cho Lệ Viễn chạy trối chet.

Nhưng nể tình hắn lâu như vậy còn chưa cưới vợ, vẫn là đ//ánh nhẹ một chút đi.

[HẾT]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.