Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Chương 5



Ta nhìn con gà mái đang đi tới đi lui trong cung Vân Hà, vỗ vai Trương Cố Dương: “Ngươi nói như thể trước đây ngươi từng thấy ta vậy. Mời ngươi ăn cơm tối, với món dưa chuột đập dập thì sao?”

Đây là tháng thứ năm ta ở trong lãnh cung, cuối cùng trong cung Vân Hà cũng có thêm một người nữa ăn cơm. Dù chỉ có một lần.

Sau khi tết Trung Thu qua đi, thời tiết dần lạnh hơn, ta bắt đầu suy nghĩ về việc đào một cái hầm trong cung Vân Hà. Đây là việc cần sức lực, chỉ hai người ta và Thúy Thúy không thể làm được, vẫn là Trương Cố Dương gọi đám lính canh đã mang vật liệu sửa chữa cho ta, mỗi người một ngày đào vài xẻng, phải mất gần nửa tháng mới xong.

Như một món quà đáp lại, Thúy Thúy may cho mỗi người một cái túi thơm, bên trong là ngải cứu do chính tay ta trồng và phơi khô. Nhưng không hiểu sao, Trương Cố Dương lại tỏ ra cực kỳ không hài lòng với cái túi thơm này.

Không phải chê đường kim mũi chỉ không tốt thì là chê thêu hoa không đủ tinh xảo. Sau đó, hắn rất gượng gạo nói rằng, mùi hương cũng khá dễ chịu, tạm chấp nhận được. Được rồi, được rồi, ngươi nói sao thì là vậy.

Không biết tên Hoàng đế xấu xa đó đang nghĩ gì, vừa mới tổ chức tiệc cho toàn bộ hậu cung vào dịp tết Trung Thu, chưa yên ổn được nửa tháng, đã lại muốn đi săn mùa thu. Trương Cố Dương cũng phải theo hầu.

Khi hắn nói với ta, ta mới nhận ra, hóa ra hai tháng trước hắn biến mất không phải là giận dỗi, mà là đi công tác. Ta ôm tâm lý thử một lần, thuận miệng hỏi một câu.

Quả nhiên, hai tháng đó là vì Hoàng đế thấy quá nóng, nên đã mang cả hậu cung đi biệt viện tránh nóng.

Than ôi, người khác xuyên không vào hậu cung, không được phong phi, thì cũng làm Hoàng hậu, nếu không thì cũng có thể ra chiến trường cùng nam chính cưỡi ngựa, không đến mức làm tan biến hàng loạt quân địch trong chốc lát, ít nhất cũng phải làm nam chính thán phục vì những kỹ năng quân sự hiện đại mà nàng vô tình tiết lộ, như vậy mới có không phí công xuyên không để trở thành nữ chính.

Đến ta thì sao? Xuyên không năm tháng, người đàn ông đầu tiên ta gặp đã kéo ta xuống thần đài, người đàn ông thứ hai tặng ta một con gà mái làm bất ngờ. Ta cảm thấy thật buồn bã.

Trương Cố Dương ăn tối với ta xong, sau đó dứt khoát theo ông chủ Hoàng đế đến bãi săn ở Tây Sơn. Hậu cung không có Hoàng đế, do Nguyên Thục Phi quản lý.

Nghe nói cuộc săn mùa thu kéo dài nửa tháng, sau khi trở về lại phải chuẩn bị cho lễ vạn thọ mừng sinh nhật Hoàng đế. Thục phi được lệnh lo liệu, bận đến mức chân không chạm đất, hoàn toàn không có thời gian để quản lý ta. Đương nhiên, khả năng lớn hơn là, nàng ấy hoàn toàn không nhớ đến ta.

Tên Hoàng đế xấu xa đó không biết vì lý do gì mà mãi không lập hậu, theo tin tức Trương Cố Dương mang đến, ứng cử viên Hoàng hậu hiện tại là Nguyên Thục Phi và Lý Quý Phi, hai người họ đấu đá gay gắt trong hậu cung.

Thật ra, ta cũng khá tò mò không biết ai sẽ là quán quân đấu tranh cung đình tiếp theo. Vì vậy ta đã mời Cảnh Thăng ở bên cạnh đến, kéo theo Thúy Thúy, ba người chúng ta lập một sòng bạc.

Cảnh Thăng cược Lý Quý Phi, vì Lý Quý Phi là con gái của Lý gia ở Long Tây. Thúy Thúy thì đặt cược vào Nguyên Thục Phi, vì gia tộc Nguyên gia đã đứng đúng đội ngũ trước khi vị Hoàng đế này lên ngôi.

Ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cược vào Tôn Hiền Phi. Vì Đức Phi dường như có mối quan hệ khá tốt với ta trước đây, chỉ vì điều này, ta đoán khả năng nàng ấy lên ngôi là rất thấp.

Nhưng điều này không liên quan gì đến ta, vì dù ai làm Hoàng hậu, cũng không thể tự ý quyết định điều gì về ta. Trừ khi Hoàng đế ra lệnh.

Người yêu cũ chính là một sự tồn tại khó xử như vậy đấy. Hơn nữa ta còn là phiên bản nâng cấp của người yêu cũ – vợ cũ. Nếu có thể, ta sẵn sàng thực hiện đúng nghĩa vụ của một người vợ cũ, tránh càng xa càng tốt.

Tuy nhiên thực tế là, ta hoàn toàn không có cách nào lén lút ra khỏi cung. Người trong cung muốn ra ngoài phải có lệnh của Hoàng đế hoặc Hoàng hậu, sau đó cầm lệnh đến Ty lễ giám nhận giấy phép ra ngoài, và ghi lại lý do ra khỏi cung, đi đâu, làm gì, khi nào về.

Phi tần ra khỏi cung còn rắc rối hơn, không chỉ phải có lệnh, mà còn phải báo trước với Ty lễ giám về số người và vật phẩm mang theo ra ngoài. Còn lại chỉ có những người đi mua sắm và đổ bô.

Công việc trước là một công việc béo bở, nhiều người dòm ngó, muốn đạt được vị trí này còn khó hơn là nghĩ cách trở lại làm Hoàng hậu. Công việc đổ bô thì không phải là công việc được ưa chuộng, nhưng chính vì không được ưa chuộng nên ít người muốn làm, người làm đều là những khuôn mặt quen thuộc, cũng khó mà chen vào được.

Không thể chạy xa, cũng không thể trở lại chức vị cũ, việc ai làm Hoàng hậu đối với ta còn không hấp dẫn bằng việc giảm tỷ lệ gạo bị mối mọt. Vì vậy, chẳng bao lâu sau, ta đã quên luôn cuộc cá cược không có tiền cược đó.

Trương Cố Dương từ bãi săn mang về cho ta không ít quà, hai con thỏ trắng, sáu con cáo đã l//ột da, cùng với những tấm da cáo đã được thuộc sẵn. Trơn bóng mượt mà, đều cùng một màu, nhìn là thấy vui.

Nhưng nghĩ đến việc hắn từng chê tay nghề may túi thơm của Thúy Thúy, ta nghĩ mình không thể thừa nhận ngay rằng mình thích chúng.

Vì vậy, ta đã nói với Trương Cố Dương một loạt về tầm quan trọng của việc bảo vệ động vật hoang dã, rồi bảo Thúy Thúy nhanh chóng mang da cáo đi may một chiếc áo khoác nhỏ.

Đừng để lãng phí những mảnh vải thừa, có thể cắt chúng để làm viền cổ và viền tay áo. Cản gió mà.

Trương Cố Dương bị ta lừa đến mức ngẩn ngơ, cuối cùng, ngốc nghếch nói một câu: “Nếu nương nương không thích lông thú, lần sau ta sẽ không mang lông thú đến nữa.”

Ta hốt hoảng.

“Sao có thể như vậy được!”

Động vật thì quý giá, m//ạng sống còn quý hơn, nhưng vì thức ăn, hai thứ đó đều có thể bỏ qua.

Vì vậy, ta lại mất thêm nửa giờ nữa để thuyết phục Trương Cố Dương về những lợi ích của lông thú đối với việc giữ ấm trong mùa đông, và kể cho hắn nghe một số câu chuyện về việc chờ thỏ đến chet.

Cuối cùng, ta tổng kết: “Chet thì cũng chet rồi, nếu không bị ngươi b//ắn chet, cũng sẽ bị người khác b//ắn chet, nếu không bị người khác b//ắn chet, cũng có thể tự mình đ//âm đầu mà chet. Chet sớm chet muộn cũng đều là chet, sau khi chet vẫn giữ bộ lông đó để làm gì, mang đến cho ta làm áo ấm còn cứu được m//ạng ta. Sau khi chet vào âm phủ, có khi Diêm Vương còn ghi công cho nó, kiếp sau có thể đầu thai tốt hơn.”

Trương Cố Dương cúi đầu, vai rung lên từng hồi. Ta nghi ngờ hắn đang cười ta, nhưng vì lần này hắn mang quà đến khá hợp lý, ta không chấp nhất với hắn nữa.

“Nương nương thích lông thú, ta biết rồi.”

Ta giận đến mức dậm chân tại chỗ.

“Ai bảo ngươi là ta thích lông thú, cáo dễ thương như vậy, sao ngươi có thể l//ột da nó?!”

Trương Cố Dương nhìn ta với ánh mắt lấp lánh.

“Nương nương không thích lông thú, ta biết rồi.”

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ai bảo ngươi là ta không thích lông thú, lông cáo mềm mượt như vậy ai mà không muốn vuốt ve chứ!”

Trương Cố Dương nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Nương nương thích lông thú để giữ ấm, nhưng cũng thích cáo được tự do, nên lần sau thần sẽ mang những con cáo ngốc chet do đ//âm đầu vào gốc cây khi đuổi thỏ đến làm quà cho nương nương.”

Lần này ta hài lòng rồi. Nếu hắn hiểu sớm như vậy, thì đâu có chuyện gì xảy ra? Ta đưa cho Trương Cố Dương một túi nhỏ đào khô tự làm để “đáp lễ.”

Lúc ấy trong cung đào chín mà không có chỗ để, bỏ đi thì tiếc, ta và Thúy Thúy canh suốt mấy ngày mới phơi khô thành công. Cái giá phải trả là cả hai chúng ta đều bị đen đi mấy tone. Túi nhỏ này vẫn còn từ miệng ta mà tiết kiệm được, nếu không đã bị ăn sạch rồi.

Trương Cố Dương cất túi đào khô vào trong ngực, rồi lại đưa ra một yêu cầu: “Nương nương làm đồ ăn rất ngon, nhưng lần sau ta vẫn muốn nương nương tự tay may cho thần một cái túi.”

Ta rất phẫn nộ trước hành vi tham lam này, rồi dứt khoát từ chối. Sau khi Trương Cố Dương rời đi, Thúy Thúy tiến lại gần ta với ánh mắt gian xảo, nói rằng có thể dạy ta thêu hoa.

Ta không trả lời nàng ấy, chỉ đưa tay ra cho Thúy Thúy xem: “Thúy Thúy, ngươi nghĩ sao về đôi tay này của ta bây giờ?”

Thúy Thúy không hiểu ý. Ta nhớ khi ta mới đến, tay của nguyên chủ trắng trẻo mềm mại, không có một vết chai nào. Sau nửa năm chịu đựng trong lãnh cung, bây giờ tay đầy vết thương lớn nhỏ.

Có những vết c//ắt do nhổ cỏ, có những vết b//ỏng do đ//ốt lửa, có những vết đ//âm do làm thợ mộc, thêm vào đó là nắng mưa dãi dầu, làm đủ thứ, vết chai nổi lên nhiều, sờ vào rất thô ráp.

Trương Cố Dương là một thị vệ tuần tra trong hoàng cung, có thể chen chân vào đội ngũ theo hầu Hoàng đế trong các cuộc đi săn mùa thu, còn có thể tự sắp xếp ca trực của mình. Nếu không phải xuất thân đủ tốt, thì chắc hẳn hắn đã tự mình leo lên vị trí này.

Người như vậy, nữ chủ nhân trong hậu viện của hắn hẳn phải là một tiểu thư quan lại bình thường của thời đại này, hiền lành, đức hạnh, lo việc nhà trong hậu viện, hàng ngày cùng với nha hoàn may túi thêu khăn, thỉnh thoảng cao hứng nấu một bữa cơm, đó là niềm vui giữa vợ chồng. Chứ không phải như ta, một phế hậu ngay cả muốn ra khỏi cung cũng không có cách nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.