Nàng ra sức ăn, nhưng cứ ăn xong mọi thứ lại nôn ra ngoài. Mộ
Dung Viêm thậm chí không biết đến sở thích của nàng. Bao nhiêu năm sống cuộc sống
quân lữ, nàng không hề có thói quen kén chọn thức ăn. Nên… hắn cũng không biết
nàng thích ăn gì, không thích ăn gì.
Có lúc, Tả Thương Lang cảm giác tim gan phèo phổi như muốn rớt
ra ngoài, mỗi khi như vậy mọi người lại thấy khó chịu thay cho nàng. Tinh thần
của nàng ngày càng kém, cả người gầy gò như con búp bê, chỉ cần cơn gió thoảng
qua là bay mất.
Mộ Dung Viêm ôm nàng không dám buông tay, sợ buông tay ra
nàng sẽ bay đi theo gió. Bao nhiêu năm, hắn quen có nàng bên mình, nàng không dối
gạt, không chống đối, không lợi dụng, không phản bội hắn. Hắn đã không thể phân
biệt rõ, tình cảm của hắn dành cho nàng.
Thế giới này, dạy hắn thiên văn địa lý, dạy hắn tính kế bày
mưu, nhưng không ai dạy hắn, cái gì gọi là cảm tình. Hắn đi tìm Bạch Đế, nhân vật
đã đắc đạo thành tiên trong truyền thuyết.
Bạch Đế trìu mến nhìn hắn, hắn là đứa trẻ có tố chất nhất
trong số các đệ tử của mình. Nhưng có thể tìm được đến đây, ông thấy rất ngạc
nhiên.
“Con thật sự muốn ta cứu nàng?”
“Vâng.”
“Chữa khỏi rồi sẽ thế nào?”
Mộ Dung Viêm chưa từng nghĩ đến ông sẽ hỏi câu này, trầm mặc
hồi lâu, hạ quyết tâm: “Bên nàng cả đời, bảo vệ nàng suốt kiếp.”
“Con có thể yêu nàng, hơn bất cứ người nào?”
“Vâng.”
“Con về cung trước đi, lát nữa vi sư sẽ tới.”
Mộ Dung Viêm vội vàng trở về cung, tiểu đồng theo hầu Bạch Đế
nhìn thấy vết máu của Mộ Dung Viêm rơi trên mặt đất. Vô Ẩn sơn này cơ quan cạm
bẫy trùng điệp, thật không biết hắn tới được bằng cách nào.
“Sư phụ, tình là vật gì?”
“Tình à…” Bạch Đế đang dọn mấy viên đan dược mới luyện,
thanh âm trong trẻo mang theo chút tang thương: “Là hận trăm ngàn mối vẫn không
thể dứt lòng, là tâm tê phế liệt cũng chẳng thể buông tay. Là thứ nhạt như nước
trắng, nhưng đến một ngày tỉnh lại, đã mãi ở bên nhau, không oán giận, không hối
hận, không nỡ vứt bỏ, chẳng nỡ rời xa.”
Tiểu đồng đã ngộ ra… tình, là chẳng thể nào tránh khỏi.
Bạch Đế bắt mạch cho Tả Thương Lang, hầu như tất cả mọi người
trong điện đều đang nín thở đợi kết quả. Ông vuốt chòm râu trắng như cước, nói
từng chữ từng chữ một rõ ràng: “Thật ra, bệnh này không khó chữa.” Nhìn thấy sự
mừng rỡ trong mắt Mộ Dung Viêm, ông nói tiếp: “Chỉ cần một trái tim thất khiếu
linh lung[1] là được.”
[1] Trái tim thất khiếu linh lung: Trái tim có bảy lỗ.
Tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ, nhưng đều không biết
trái tim thất khiếu linh lung này là vật gì. Mộ Dung Viêm nắm lấy bàn tay Tả
Thương Lang, ánh mắt của nàng đã không còn tỉnh táo như trước.
“Sư phụ, người có thể cho con biết đi đâu để tìm trái tim
như vậy không? Chẳng sợ núi đao biển lửa, Mộ Dung Viêm nhất định sẽ tìm được.”
“Nếu đã là trái tim, thì không cần phải tìm. Trong cung có một
người có nó.”
Quần thần lui về sau, ánh mắt Mộ Dung Viêm nghiêm túc: “Thầy
nói ai cơ?”
Bạch Đế vuốt râu, tư thái trầm ngâm ra dáng ngoại thế cao
nhân: “Hoàng hậu Khương Bích Lan.”
Đột nhiên Tả Thương Lang cảm thấy tay của Mộ Dung Viêm bóp
chặt lấy vai mình, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy sự do dự trong mắt hắn. Nụ cười của
nàng bị dung nhan tiều tụy che khuất, nàng cố gắng đưa tay vuốt đầu lông mày
đang nhíu lại của hắn: “Thái phó, người đừng đùa!”
Bạch Đế nhìn nàng đầy thâm ý: “Con không muốn biết kết quả
sao?”
Tả Thương Lang xoay người, dựa trán vào vai Mộ Dung Viêm, giọng
nói vô tình: “Con đã sớm biết kết quả rồi.”
“Hoàng thượng, nếu thật sự chỉ còn cách này, người có dám
moi tim Khương Bích Lan để cứu Tả Thương Lang không?” Bạch Đế cố dồn Mộ Dung
Viêm đến chân tường, hắn ngập ngừng: “Con…”
“Thái phó, xin người đừng đánh đồng Thương Lang với Khương
Hoàng hậu.” Tả Thương Lang vẫn không ngẩng mặt nhìn bất cứ người nào, giải vây
cho Mộ Dung Viêm một cách khôn khéo: “Thần không gánh vác nổi tội đại nghịch bất
đạo này.”
Tả Thương Lang mượn sức Mộ Dung Viêm ngồi dậy, tựa vào hắn
ngồi trên đầu giường, nàng cười khẽ, khiến cho người ta có cảm giác ảo ảnh sắp
tan biến.
Bạch Đế nhìn sâu vào mắt nàng, đúng là một nữ tử thông tuệ,
trong nhu có cương, chẳng kém đám mày râu. Nhưng con à, sâu thẳm tim con, thật
sự đã buông tay? Con có dám chắc chắn, tình cảm của con với hắn chỉ là sự trung
thành vua tôi?
Mộ Dung Viêm tựa cằm lên trán nàng, nàng luôn như thế, cho
dù có chịu uất ức đến đâu, cũng không muốn hắn phải khó xử.
“Cơ thể của con rất bình thường, có chăng là tâm bệnh.” Lời
này rất nhiều vị đại phu đã từng nói, Bạch Đế cũng không muốn nhắc lại: “Cách tốt
nhất, là dùng kim châm phong não, để xóa đi phần ký ức đó. Nếu quên rồi, sẽ
không còn thế này nữa.” Vẻ mặt ông dần trở nên nghiêm túc: “Nhưng cách này, trước
giờ chưa ai thử qua, hơn nữa, cơ thể con bây giờ không thể chịu nổi thêm bất kỳ
vết thương nào. Con hãy nghĩ cho kỹ đi.”
“Chung quy cũng vẫn là chết.” Tả Thương Lang mặt không đổi sắc,
thái độ ung dung: “Dù sao cũng tốt hơn bây giờ.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trong
veo như hỏi ý kiến Mộ Dung Viêm, Mộ Dung Viêm cúi đầu hôn lên cánh mũi nàng:
“Xin sư phụ ra tay cứu giúp.”
Từng chữ từng chữ một, đấng quân vương tay nắm hoàng quyền,
say trong lòng mỹ nhân, bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Không thể chậm trễ hơn nữa, cơ thể nàng đang dần suy nhược,
hơi thở cũng ngày một yếu đi. Bạch Đế lấy hộp kim châm cứu ra, tiểu đồng của
ông cẩn thận hơ tiêu độc dưới ánh nến.
“Tất cả ra ngoài hết đi.” Mộ Dung Viêm lạnh 1ùng hạ lệnh, hắn
cũng đứng dậy, thấy bàn tay tái nhợt của nàng dần buông gấu áo mình, hắn cảm tưởng
như mọi sự sợ hãi đang ập đến.
Có khi nào, vừa quay bước đã thành biệt ly?
Nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng, hắn tự trấn an mình:
“Nàng nhất định sẽ sống.” Một nụ hôn lướt qua môi, hắn vuốt mái tóc dài của
nàng: “Xin nàng, nhất định phải sống.”
Tả Thương Lang chỉ nhìn hắn cười nhẹ, ngón tay như ngọc, chạm
vào khuôn mặt góc cạnh của hắn, cũng là lần đầu tiên, nàng thấy ánh mắt hắn
tràn đầy tình cảm.
Chủ thượng, Thương Lang không biết sẽ ngủ bao lâu, cũng
không dám chắc mình sẽ tỉnh lại. Giang sơn của người, đã không còn chiến tranh,
thế giới của người, đã không còn cần Thương Lang nữa.
Nếu giữa chúng ta, chỉ là vua tôi, nếu trước giờ người chưa
từng yêu thần, vậy, cớ gì thần phải tỉnh lại?
Tỉnh lại vì ai?
Ai người nắm lấy vai ta, cùng ta trải qua một đời tĩnh mịch.
Ai người gọi trái tim ta, chở che ta một kiếp lênh đênh. Mi mắt nặng trĩu, dần
dần khép lại, ý thức biến mất tại đây.
Trước khi Mộ Dung Viêm ra ngoài, Bạch Đế đột nhiên hỏi: “Con
yêu nàng chứ?”
Mộ Dung Viêm nhìn bóng hồng nhan đang hôn mê, im lặng không
nói gì.
“Nếu không yêu, tại sao không để nàng luyện chiêu cuối cùng
của Phong hỏa Liên hoàn tiễn?”
“Con… tóm lại… trăm sự nhờ thầy.” Mộ Dung Viêm bước nhanh ra
ngoài, nhớ lại lúc hắn cầm tay nàng, ra chiêu cuối cùng trong Phong hỏa Liên
hoàn tiễn, có tên là Ám nhiên tiêu hồn.
Một tiễn tuyệt diệt, chim chóc không sợ hãi, đất trời chẳng
ai hay, nhưng một khi đã luyện, mỗi lần ra tay như trăm nghìn mũi tên xuyên vào
tim, không tài nào ngăn lại, cho đến khi vô tình, vô ái, vô tâm.
Thật sự sẽ vô tình, vô ái, vô tâm sao? Mộ Dung Viêm luôn
nghĩ đây là lý do khiến tình cảm của hắn với Khương Bích Lan dần nguội lạnh, chỉ
còn lại trách nhiệm. Nhưng lúc đứng đây, hắn mới biết, thực ra không phải.
“Con cũng không biết rốt cuộc mình đối với nàng là cảm giác
gì.” Hắn khẽ hôn lên tóc nàng: “Sư phụ, con đã không còn biết thế nào là yêu
hay không yêu. Từ khi thấy nàng, con cảm giác mọi việc đều là lẽ đương nhiên.
Giờ đây, con chỉ mong nàng sống lại, bình yên sống lại mà thôi.”