Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 139



“Bệ hạ… không cho ngươi nói?” Cố Vân Tiện chậm rãi lặp lại lời nàng ấy, mày cau lại: “Có ý gì?”

Doãn Phồn Tố nói: “Thực ra có một chuyện thần thiếp cảm thấy tỷ tỷ hẳn đã sớm biết. Thần thiếp những tưởng bệ hạ sẽ nói cho tỷ tỷ, nhưng xem ra bệ hạ vẫn chưa. Theo lý mà nói, loại chuyện này thần thiếp không nên xen vào, nhưng thấy mấy ngày nay bệ hạ và tỷ tỷ giằng co như vậy lại nhịn không được…”

Cố Vân Tiện thấy mình ngày càng hồ đồ, nàng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Doãn Phồn Tố hít sâu, đôi mắt sáng rỡ nhìn thẳng Cố Vân Tiện, một năm một mười nói: “Tỷ tỷ, năm năm nay người rời cung, bệ hạ chưa từng lâm hạnh bất cứ phi tần nào. Người vẫn luôn tuân thủ hứa hẹn với người, toàn tâm toàn ý chờ người trở lại.”

Cố Vân Tiện ngơ ngác. Doãn Phồn Tố khẽ mở miệng, mỗi câu nàng ấy nói ra truyền vào tai nàng, nhưng nàng lại như không thể hiểu nổi ý tứ đó.

Doãn Phồn Tố vẫn tiếp tục giải thích: “Mấy tháng đầu lúc tỷ tỷ rời cung, bệ hạ chưa từng đặt chân đến hậu cung, mỗi đêm đều nghỉ lại ở cung Đại Chính. Khi đó mọi người bàn luận sôi nổi, lời đồn đãi truyền khắp. Sau đó có lẽ bệ hạ cũng cảm thấy nếu thực sự quanh năm suốt tháng không lâm hạnh phi tần thì các đại thần sẽ hỏi đến. Người không muốn gặp phải phiền toái ở những việc đời tư này nên thường đến điện Phúc Dẫn thăm thần thiếp và A Hàng.”

“Ban đầu thần thiếp cũng không hiểu ý người, chỉ biết cẩn thận hầu hạ. Mỗi lần người lại đây, không hỏi đến việc học của A Hàng thì là bảo thần thiếp đọc sách để nghe, cùng nói vài chuyện nhà. Sau đó người thấy thần thiếp thích đánh đàn bèn ban cho một cầm phổ cổ, thường xuyên thảo luận cầm nghệ cùng thần thiếp. Cứ như vậy nửa năm, thần thiếp mới xem như xác định được ý của bệ hạ…”

“Tỷ tỷ có thấy lạ vì sao thần thiếp lại biết chuyện giữa người và bệ hạ không? Không phải bệ hạ cố tình nói cho thần thiếp đâu, mà là do một lần uống quá nhiều rượu nghỉ tạm ở điện Phúc Dẫn, thần thiếp nghe được lời nói trong lúc say của người…”

Doãn Phồn Tố nhớ lại đêm hôm đó, vị đế vương thống trị thiên hạ say ngã vào giường thêu của nàng, gò má đỏ ửng. Nàng có ý muốn cởi áo ngoài để người ngủ thoải mái hơn nhưng lại bị người nắm lấy tay. Đôi mắt đen nhiễm men say có thể khiến người ta thần hồn điên đảo kia nhìn nàng chăm chú, nhìn đến khi nàng bỗng thấy căng thẳng.

“Bệ hạ?” Nàng dịu dàng gọi.

Người khẽ mỉm cười, vô tình buột miệng: “Vân nương…”

Nàng sửng sốt hỏi lại: “Bệ hạ… người nói gì?”

Người duỗi tay ôm lấy nàng, gác cằm lên trán nàng, lẩm bẩm: “Vân nương… Chuyện ta đồng ý với nàng ta sẽ làm được. Ta sẽ không đi tìm người khác, cho nên nàng có thể về nhanh được không…” Giọng nói lại nhỏ hơn, mang vẻ yếu ớt hèn mọn không thể xuất hiện khi tỉnh táo: “Nàng đừng giận dữ nữa. Đó chỉ là một giấc mộng, chúng ta quên nó đi, được không?”

Nàng không hiểu câu nói đó có ý gì, nhưng lại hiểu rõ mình đã vô tình nghe được nỗi nhớ nhung vô tận của bệ hạ với Hoàng hậu.

Nghe được tình ý của người đối với Hoàng hậu.

Mẫu thân nàng là con gái của một đại nho Giang Nam, nàng đọc “Nữ giới”, “Nữ huấn” mà lớn lên, từ nhỏ chỉ mong an phận thủ thường, bình an lặng lẽ một đời. Sau này vào cung, thành phi tử của hoàng đế, nàng liền hy vọng hầu hạ tốt quân vương và chủ mẫu, chăm sóc cho con cái, một đời bình an.

Trong thế giới của nàng, chưa từng có chuyện khẩn cầu tình yêu nam nữ.

Trong khoảnh khắc ấy, phu quân nàng coi như thần thánh ôm nàng vào lòng, gọi tên người tỷ tỷ nàng luôn kính trọng. Giọng nói kia có tương tư triền miên, mỗi câu mỗi chữ đều mang vẻ đau thương khắc trong xương cốt.

Trước nay nàng đều không đố kị, huống chi đây còn là Hoàng hậu nàng vẫn xem như tỷ muội. Nàng chỉ thấy kinh ngạc.

Nàng biết bệ hạ chỉ xem nàng như một phi thiếp bình thường, điều này cũng không sao, nói cho cùng nàng cũng chỉ xem người như một vị Hoàng đế mình cần hầu hạ cẩn thận. Cách họ ở bên nhau cũng như các đôi nam nữ bình thường dưới lễ pháp thế tục này, tuy không thú vị nhưng cũng dễ dài lâu. Nàng vốn tưởng người khác cũng như thế, chuyện đêm đó lại khiến nàng biết được, ít nhất tình cảm của bệ hạ và Hoàng hậu thì khác.

Nàng đã thấy quá nhiều những câu chuyện như vậy: tài tử giai nhân, tâm hữu linh tê, vì người nguyện hy sinh tất cả, ân oán tình thù dây dưa mãi không thôi, chỉ vì một vọng niệm tơ tưởng trong lòng. Nàng những tưởng tình cảm như vậy chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ đời này nàng lại gặp phải.

Nàng là một người đứng xem không hề quan trọng, trong phút ngẫu nhiên biết được một phần câu chuyện, lại cảm thấy mình như thấy được một đoạn truyền kỳ.

Hôm sau Hoàng đế tỉnh lại, người vẫn nhớ những chuyện xảy ra đêm trước. Thấy người nhìn mình ngại ngùng, nàng bình tĩnh hành lễ rồi nói: “Bệ hạ yên tâm, thần thiếp cũng nhớ Hoàng hậu nương nương như người. Núi Mậu khí hậu ôn hoà, nương nương sống dăm ba năm ắt có thể điều dưỡng cơ thể. Đến lúc đó chúng ta sẽ được đoàn tụ.”

Thái độ của nàng rất tự nhiên, không nói lời nào khiến Hoàng đế không vui khiến những cảm giác không tự nhiên trong lòng cũng tiêu tan. Hai người nói chuyện thẳng thắn, quan hệ cũng hoà hợp hơn trước rất nhiều. Người bắt đầu lấy nàng làm lá chắn như một lẽ đương nhiên, lại thường ban cho nàng của cải quý giá để bồi thường, thậm chí còn viết chữ cho nàng vào ngày sinh nhật.

Nàng bỗng trở thành người phụ nữ được sủng ái nhất hậu cung, vừa nhận được sự ghen tị của mọi người, vừa phải chịu những mưu mô tính toán từ bốn phương tám hướng. Nhưng không sao, bây giờ hậu cung sớm đã không dấy nổi can qua. Thiên tử thi hành Tân chính ở tiền triều, phi tần cũng biết điều không dám làm chuyện gì quá đáng. Nàng lên tinh thần, cẩn thận đối phó, chỉ hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Hoàng đế, sau này khi phong vương cũng có thể xin một vùng đất phong tốt hơn cho A Hàng.

Chỉ là dù sao trong lòng nàng cũng rõ những ân sủng này từ đâu mà đến, thi thoảng nhìn đến kim ấn Quý phi trên án vẫn sẽ nhớ đến người đang cách xa trăm dặm ấy.

Nàng ấy một ngày nào đó sẽ trở về. Câu chuyện truyền kỳ này rốt cuộc sẽ đi đến kết cục như thế nào, nàng có thể an tâm chờ xem.

“… Bệ hạ thật sự rất quan tâm đến tỷ tỷ. Người đối tốt với thần thiếp, cho thần thiếp sự tôn trọng và quyền lực cũng chỉ vì thần thiếp là người tỷ tỷ có thể tin tưởng. Ngay cả Chu tỷ tỷ sở dĩ giúp thần thiếp ứng phó với Thẩm Trúc Ương cũng vì nghe theo lời phân phó của bệ hạ.”

Cố Vân Tiện ngơ ngẩn nhìn Doãn Phồn Tố, không nói nên lời.

Hoàng đế trong lời Doãn Phồn Tố là một người nàng không thể tưởng tượng nổi, tựa như một người xa lạ. Tuy nàng biết bây giờ hắn rất quan tâm mình, nhưng nàng không ngờ hắn lại vì mình mà thất thố trước mặt phi thiếp đến mức ấy.

Quan trọng là, vậy mà hắn vẫn luôn giữ lời hứa với nàng?

Nàng nhớ tới năm ấy ở cung Ôn Tuyền, hắn dịu dàng mà kiên định nhìn nàng, trịnh trọng nói: “Ta Cơ Tuân xin thề từ hôm nay trở đi chỉ có một người phụ nữ là Cố Vân Tiện. Giữa hai vợ chồng ta sẽ không còn có người thứ ba nữa.”

Nàng nhớ ngày nàng hồi cung từ núi Mậu, hai người cùng đứng trước rừng đào phía sau điện Tiêu Phòng. Nàng cảm động vì hắn còn nhớ rõ lời hứa nhiều năm trước, hắn lại nhìn cây đào bốn phía, nhẹ nhàng cười: “Những lời hứa với nàng, trẫm đều nhớ rõ.”

Khi đó, nàng không hiểu được thâm ý trong câu nói ấy.

“Đêm giao thừa hôm ấy không phải thần thiếp dẫn bệ hạ đến. Là bệ hạ tự đi ra ngoài, thần thiếp thấy người mãi không trở về, lại nghe Nhu Tu dung nói nên mới đứng dậy đi tìm. Không ngờ lại ở nơi ấy nhìn thấy tỷ tỷ và Thôi…”

“Nhu Tu dung?” Tuy vẫn còn đang hoảng sợ, ba chữ này vẫn khiến Cố Vân Tiện sực tỉnh: “Là nàng ta?”

Nhu Tu dung nhút nhát luôn rụt đầu rụt cổ kia lại có thể làm ra chuyện này?

“Thần thiếp cũng không biết. Bệ hạ nói thần thiếp không cần lo chuyện này, chính người sẽ điều tra rõ hết thảy.” Doãn Phồn Tố nói: “Nhưng thần thiếp cảm thấy có lẽ là có người nhìn ra chuyện giữa tỷ tỷ và Thôi Thượng thư nên cố ý bày ra cục diện như vậy, đồng thời còn khiến cả bệ hạ và tỷ tỷ cho rằng thần thiếp đang giở trò quỷ. Như vậy A Hoàn và A Hàng đều mất thánh tâm, những hoàng tử khác liền có cơ hội…”

Nói tới đây, Doãn Phồn Tố cười trào phúng: “Có lẽ họ thấy mấy năm nay thần thiếp được sủng ái nên sẽ nổi lên những tâm tư không nên có. Đến lúc đó sự đã thành, theo lẽ thường bệ hạ cũng sẽ hoài nghi thần thiếp. Nhưng họ nào biết đâu, những sủng ái kia đều là giả. Nội tình trong đó chỉ có bệ hạ và thần thiếp biết được. Bệ hạ tất nhiên sẽ không nghĩ thần thiếp sẽ ấm đầu đi làm loại chuyện này, cho nên mới không mắc mưu của họ…”

“Cho nên mồng một Tết hôm ấy muội không giải thích cùng ta cũng vì lẽ này?” Cố Vân Tiện chậm rãi nói.

“Vâng.” Doãn Phồn Tố đáp: “Trước đó bệ hạ đã dặn dò thần thiếp không được tiết lộ tình hình ở chung thực tế của người và thần thiếp ra ngoài, nên cho dù là với tỷ tỷ, thần thiếp cũng không tiện mở miệng. Không thể nói chuyện này, thần thiếp cũng không biết phải giải thích những chuyện phía sau như thế nào. Sau đó bệ hạ lại nói tỷ tỷ bị bệnh không thể gặp người khác, muội liền không có cơ hội đến tìm…”

Cố Vân Tiện cụp mắt không nói gì.

“Thực ra mấy ngày nay bệ hạ rất khổ sở…” Doãn Phồn Tố bỗng nhỏ giọng nói: “Tuy người cấm túc tỷ tỷ ở điện Tiêu Phòng, nhưng thần thiếp cảm thấy đây là vì bảo vệ tỷ. Mấy ngày trước thần thiếp đưa A Hàng đến cung Đại Chính thỉnh an mới phát hiện chứng đau đầu của người lại tái phát, Trương ngự y phải châm cứu hai lần mới đỡ hơn một chút. Thần thiếp thấy sắc mặt bệ hạ lúc ấy khó coi vô cùng.” Càng nói, giọng nàng ấy càng run rẩy: “Tỷ tỷ, hôm nay bệ hạ thua mã cầu, lại còn bị đánh bại bởi Thôi… Người thật sự không đến thăm bệ hạ sao? Không chừng bệ hạ vẫn luôn chờ tỷ chủ động tìm đến…”

Cố Vân Tiện nghe xong lời này, cả người run lên. Nàng cảm thấy trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, đời trước đời này lẫn lộn, lại không nắm bắt được điều gì.

Nàng nhớ tới người thiếu niên cưỡi tuấn mã chạy về phía nàng, nàng đã từng yêu hắn như vậy, chỉ cần thấy được gương mặt tươi cười của hắn là đã thỏa mãn. Giờ đây tất cả đều đã ở nơi nàng chỉ cần giơ tay là có thể với tới, vì sao nàng lại do dự chứ?

Đúng là hắn đã làm rất nhiều chuyện tổn thương nàng, nhưng mấy năm nay hắn thực sự dồn nhiều tâm huyết vào nàng.

Nàng có khúc mắc khó lòng giải quyết, hắn liền đưa nàng đến núi Mậu, sau đó một mình ở lại trong cung giữ vững lời hứa hẹn với nàng. Hắn yên lặng chờ đợi nàng suốt năm năm đằng đẵng, như một người thợ trồng hoa bướng bỉnh cứ tưới nước cho cùng một hạt giống hết tháng này qua năm khác với một niềm tin vững chắc rằng một ngày kia hoa sẽ nở.

Giờ đây, đoá hoa trong lòng nàng thật sự đã bị hắn làm cho hé nở…
HẾT CHƯƠNG 139

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc cũng viết đến nơi này… Thở phào nhẹ nhõm…

Thực ra trong câu chuyện này Doãn Phồn Tố vẫn luôn là một người tốt. Nàng ấy là kiểu phụ nữ vô cùng truyền thống cứng nhắc, “Nữ giới” “Nữ huấn” không rời tay, trước nay đều sẽ không mơ tưởng những điều không thuộc về mình. Nàng ấy cũng chưa từng tự hỏi những ái tình giữa nam và nữ, cảm thấy phụ nữ vốn nên gả chồng sinh con khi đến tuổi, cả cuộc đời cũng chỉ là một quá trình, không có gì đặc biệt. Bởi vì không có kỳ vọng nên đến khi biết được sự việc giữa Cố Vân Tiện và Hoàng đế mới ngạc nhiên đến vậy. Nhưng nàng ấy không yêu Hoàng đế, lại kính trọng Cố Vân Tiện thật lòng nên sẽ không ghen ghét mà chỉ mong hai người họ hoà hảo, đừng mãi giằng co như vậy. Nếu phải xếp thứ tự những người quan trọng trong cuộc đời nàng ấy, căn bản là con trai > cha mẹ > Cố Vân Tiện > Hoàng đế, coi Cố Vân Tiện là tỷ muội, đối với Hoàng đế lại là kiểu phục tùng của một người phụ nữ truyền thống với phu quân, không liên quan đến tình yêu mà chỉ là trách nhiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.