Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 34: Đêm tĩnh lặng





Đã đến giờ hợi, trong Thành An Điện vẫn còn người ra người vào. Hai cái giá vàng rất nhiều ngọn nến được đặt ở hai bên tẩm điện, phía trên hơn mười chung nến chiếu sáng bên trong phòng nhìn giống như ban ngày.

Hoàng thượng ngồi ở bên cửa sổ, hai mắt híp lại, không biết suy nghĩ cái gì. Lâu dần con mắt cung nữ trông cai quản không ngừng nhỏ lại, thấy hắn vẫn chưa mở mắt, liền to gan nhìn trộm. Giữa ánh sáng của ngọn nến, ngũ quan hoàng thượng vốn xuất sắc phảng phất dường như mạ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, lông mi đen và dày, mũi cao thẳng tắp, bờ môi mỏng như gọt, làn da thật đẹp khiến người vừa nhìn khó mà quên được.

Cung nhân Lân Khánh Triều đều biết, tiên đế yêu thích người có dung mạo xuất chúng, bất kể là đối với hoàng hậu và phi tần, hay là đối với nử tử khác. Bởi vì khuôn mặt này, từ nhỏ hoàng thượng đã được không biết bao nhiêu lời khen ngợi, các quý nữ rực rỡ thấy hắn đều đổ xô chạy theo, ái mộ nhiều vô số kể. Hoàng thượng từ khi mười lăm tuổi, mỗi lần đi chơi, nhất định tránh xa những nữ tử rực rỡ vây xem xếp hàng hai bên đường, náo nhiệt đến nỗi không thua gì tôn giá xuất hành. Bệ hạ cũng từng cười trước mặt mọi người khen: “Đứng đầu trong những người phi thường, chính là tiên phẩm!” Khiến cho mọi người bốn phía đều phụ họa theo.

Nhưng mà cũng không phải tất cả mọi người đều mua ghi chép về hắn. Có người nói năm đó, tiên đế từng có ý lập con gái trưởng công chúa Ninh Bình ông chủ Cận Dương làm thái tử phi, lại bị trường chủ khéo léo từ chối.

Sau khi sự việc xảy ra hoàng hậu từng dùng một giọng nói trêu đùa hỏi, “A Tuần chính là học trò của tỷ tỷ người, tại sao người lại không thích hắn? Ngay cả nữ nhi cũng không muốn gả.”

Trưởng công chúa Ninh Bình lúc đó chỉ cười cười, “Nữ nhi này của ta là một người suy nghĩ đơn thuần, hậu cung loại địa phương này nàng không thể ở lại được.” Dừng một chút, “Hơn nữa, tuy rằng bản tính thái tử thông tuệ, ngày thường vẫn xuất sắc như vậy, hãy nhìn mắt, môi này, chỗ nào cũng lộ ra vẽ bạc tình, tuyệt đối không có nữ tử nào có kết quả tốt.”

Lời này xem ra rất không khách khí, nhưng nếu không phải trường chủ và hoàng hậu quan hệ rất thân thiết, chỉ sợ cũng sẽ không nói ra.

Đánh giá này về sau không biết rốt cuộc truyền ra ngoài như thế nào, các quý nữ đều nghe thấy, lại kéo theo vô số chuyện tình yêu với thái tử điện hạ, không khỏi cảm thán, trưởng công chúa quả nhiên có ánh mắt nham hiểm mà!

Nhưng mà bất luận có bao nhiêu người bình luận, cũng đã là chuyện cũ. Thiếu niên từng bị mọi người nghị luận, giờ đây đã trở thành quân vương trẻ tuổi của quốc gia. Thiếu nữ từng dùng son viết tên của hắn trên khăn tay, cũng lặng lẽ đem đi thiêu huỷ, chỉ vì hai chữ kia đã thành cấm kỵ lớn nhất thiên hạ.

Đề tắc hoạch tội, lệ tất khuyết bút. (Đề cập đến là bị kết tội, theo luật lệ nhất định phải viết thiếu nét)

Cung nữ nhìn bóng dáng quân vương ngồi trong ánh sáng, huyền y mũ ngọc, như là ngồi giữa một vòng trăng sáng, giống như tiên nhân Dao Đài.


Bên cạnh có tiếng vang rất nhỏ, nàng quay đầu lại, liền thấy tiệp dư nương nương được Bạch Du cô nương dìu, đứng ở bên trong không nói lời nào. Mắt của nàng vẫn nhìn chăm chú vào hoàng thượng bên cửa sổ, trên mặt có đau khổ vùng vẫy và lưu luyến si mê nan giải.

Hoàng thượng mở mắt, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng chống lại Trinh tiệp dư. Một lúc sau đó, hắn nhẹ nhàng cười, ngữ điệu mệt mỏi lên tiếng, “Sao lại đứng đây? Không ở trên giường nằm nghỉ cho tốt, cố tình muốn cho trẫm phải lo lắng.”

Trương ngự y hầu hạ của Thượng Dược Cục xuất hiện tự mình đi tới trước mặt hoàng thượng, “Khởi bẩm bệ hạ, tiệp dư nương nương chẳng qua là bị chút kinh hãi, cũng không đáng lo ngại.”

Trinh tiệp dư cười, “Bệ hạ ngài cũng nghe được, thần thiếp không có bị gì cả.”

Hoàng thượng cười nhẹ một tiếng, “Cho nên nói, chính trẫm đỡ được rất tốt. Năm đó phụ hoàng đưa trẫm đi Vũ Lâm Doanh rèn luyện, xem ra không đưa sai.”

Hoàng thượng đứng dậy, chậm rãi đi tới trước người nàng, “Tuy nói rằng không có gì đáng ngại, trẫm thấy nàng vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Trinh tiệp dư gật đầu, “Vâng.”

Trương ngự y lui ra. Trinh tiệp dư hơi giương mắt, lại cười nói “Chịu khổ lâu như vậy rồi, bệ hạ có đói bụng không? Không bằng thần thiếp kêu phòng bếp làm chút thức ăn đem đến đây.”

Hoàng thượng nghe vậy mí mắt buông xuống, trầm mặc trong chốc lát rồi cười đáp: “Không cần, trẫm còn có chút việc, phải đi trước.”

Trinh tiệp dư hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, biểu cảm trong nháy mắt biến hóa không thể kiểm soát được. Trãi qua thời gian điều chỉnh hơi thở, nàng mới lên tiếng: “Bệ hạ, muốn đi đâu?”

Lời này đã đi quá giới hạn, hơn nữa biểu tình trên nét mặt của nàng vẫn mất tự nhiên như vậy. Nhưng mà hoàng thượng chỉ nhẹ liếc mắt qua nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Nàng từ trên ngựa ngã xuống trẫm không được đi tra rõ nguyên nhân sao? Tam đệ tốt của trẫm bây giờ còn đang chờ ở Đại Chính Cung, tạm thời đêm nay có thể trò chuyện.”

Nàng biết, một câu dặn dò như thế đã là giới hạn cao nhất của hoàng thượng, nàng hỏi lại nữa hắn sẽ không thích, cho nên ép bản thân mình giữ nguyên vẻ trầm mặc.

Hoàng thượng không hề nhìn nàng, xoay người rời đi, gọi tuỳ tùng theo sát phía sau hắn. Nàng đứng tại chỗ, nhìn hắn bị bóng lưng đoàn người vây quanh, trong nháy mắt lại cảm thấy như trở về bốn năm trước.

Khi đó, nàng giống như thế này, chỉ có thể cách xa xa mà nhìn hắn. Đi săn cũng cẩn thận, đi dạo chơi cũng cẩn thận, trước nay đều có mọi người bảo vệ xung quanh, bản thân hắn ở trong đó, là người thống trị trời sinh.

Bạch Du thấy sắc mặt nàng không được tốt, lo lắng nói: “Nương nương, người bị kinh sợ, nên đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Mắt Trinh tiệp dư nhìn theo phương hướng hắn rời đi, rất lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Hắn đi rồi.”

Bạch Du hiển nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, lên tiếng khuyên giải an ủi: “Bệ hạ có chính sự cần phải xử lý, cũng là vì nương nương người thôi.”

Nàng lắc đầu: “Không, nếu như là trước đây, ngài ấy sẽ ở lại.” Âm thanh lời nói thấp dần đi, “Lúc trước, ngài ấy sẽ không để ta lại một mình trong thời gian này.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại hiểu rất rõ ràng, cho dù là trước đây, hắn cũng chưa từng thực sự yêu nàng. Nhưng khi đó, tốt xấu gì hắn vẫn sẵn lòng sủng ái nàng, tốt xấu gì nàng vẫn là nữ nhân khiến hắn vui vẻ nhất trong cung này.

Nhưng hôm nay…

Nàng nhớ lại giây phút trước, hắn nói phải rời đi, ý nghĩ trong nháy mắt lúc đó của nàng là, có phải hắn muốn đi đến nơi ở của Cố Vân Tiện?


Mà sau khi nghe nói không phải, nàng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm rất lớn.

Đau buồn sợ hãi như vậy, khiến nàng nhớ tới trước đây, nàng được gả làm vợ, cho rằng quãng đời còn lại sẽ không có hy vọng cùng phu quân thân mật, rất nhiều đêm đều từ trong mộng khóc đến khi tỉnh dậy.

Đêm nay Cố Vân Tiện ngủ không được ngon, trở mình thức dậy rất nhiều lần. Lúc nửa đêm nàng lại từ trong mộng giật mình thức giấc, dứt khoát choàng thêm y phục xuống giường hóng gió.

Ánh trăng tối nay rất sáng, treo ở giữa không trung giống như một cái khay ngọc, tản mát ra ánh sáng rực rỡ thuần khiết. Cố Vân Tiện đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng, nhưng lại nghĩ đến nửa năm trước, nàng từng cùng thái hậu ngắm trăng. Phía sau Trường Nhạc Cung có một hồ sen, các nàng ngồi ở bên cạnh ao, một nói cười một ném thức ăn cho cá, nhìn cá chép màu vàng tranh nhau lên trước chen lấn cùng một chỗ. Có đôi khi Liễu thượng cung sẽ làm chè hạt sen thơm nứt mũi, đựng trong chén nhỏ màu ngọc bích, nàng nâng trong lòng bàn tay, giống như nâng một chiếc là sen.

Thanh nhàn vui vẻ như vậy, là thời gian tốt đẹp duy nhất một năm trước nàng có.

Bây giờ nghĩ lại, giống như một giấc mộng.

“Ánh trăng sáng ngời, ta theo dấu vết mà tìm đến, chưa từng nhìn thấy hằng nga trên trời, nhưng lại phát hiện một Điêu Thuyền lạy trăng.”

Giọng nói bất thình lình vang lên dọa nàng thiếu chút nữa thất thanh kêu ra tiếng, bỗng quay lại, nhìn thấy hoàng thượng đứng ở một bên, thản nhiên nhìn chăm chú vào nàng.

“Bệ… Bệ hạ.” Lòng nàng còn sợ hãi, “Bệ hạ giá lâm, sao không thông báo cho thần thiếp, bản thân lại đứng ở chỗ tối như vậy…”

Câu nói kế tiếp nàng nhịn xuống. Tới không lên tiếng, trốn ở nơi này hù dọa người, thực là một người điên.

Dường như hiểu rõ lời oán thầm trong lòng của nàng, hoàng thượng mỉm cười, “Trẫm chỉ vừa mới đến, biết nàng nhất định đang ngủ, nên không gọi nàng, để tránh quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.”

Biết nàng ngủ, mà còn chạy tới. Rõ ràng là người này tự bản thân mình nổi điên, lại không để cho người khác sống dễ chịu.

Suy nghĩ một chút, lý trí nàng tránh né trọng tâm câu chuyện, “Bệ hạ, biến cố ngày hôm nay, Trinh muội muội bị kinh sợ, không biết hiện tại đã khỏe chưa?”

Không ngờ tới lúc đối mặt nàng sẽ hỏi cái này, hoàng thượng thoáng ngạc nhiên, “Nàng? Rất tốt.” Thờ ơ liếc mắt nhìn nàng, “Nàng để tâm đến nàng ấy được, sao nhìn thấy trẫm bên cạnh không hỏi, lại hỏi nàng ta trước rồi.”

Cố Vân Tiện không rõ ý tứ của hắn, cũng không đáp lời.

Hoàng thượng thấy gương mặt không nóng không lạnh này của nàng, trong lòng không biết do đâu mà khó chịu, dường như có một ngọn lửa vô duyên vô cớ cháy tán loạn, lại không biết là vì sao.

Cố Vân Tiện thấy sắc mặt hắn càng ngày càng không tốt, trong lòng mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn cảm thấy không thể tiếp tục im lặng thêm nữa, buột miệng nói: “Bệ hạ đêm tối đến đây, thật ra là xảy ra chuyện gì?”

Hồi lâu không đợi được câu trả lời của hắn. Nàng nhìn về phía hắn, dưới ánh trăng sáng trắng, khuôn mặt nàng đã nhìn năm năm vẫn như cũ khôi ngô đến lạ thường, khoé mắt chân mày lại mang theo một tia ngẩn ngơ, hình như lâm vào mạch suy nghĩ vô bờ bến.

“Tối nay trẫm đã đi gặp tam đệ.” Hắn nhẹ giọng đáp, ” Hắn một mực nói bản thân mình oan uổng, nhưng nói càng thuyết phục, sơ hở lại càng nhiều.”

Hắn hơi nghiêng người ngồi xuống cái nệm, Cố Vân Tiện liền ngồi sát bên cạnh hắn. Hai người dựa vào cùng một chỗ, trong đêm lạnh như thế tựa sát vào nhau.

“Thực ra hai năm này trẫm vẫn có cảm giác, lòng hắn đối với trẫm còn tồn tại oán hận. Nhớ đến tình cảm huynh đệ, trẫm lười tính toán với hắn, chỉ đơn giản phái hắn đến thái ấp. Lần này hắn quay về kinh báo cáo, muốn dâng ngựa quý cho trẫm, khi đó trẫm còn cho rằng hắn nghĩ thông suốt rồi. Nhưng không ngờ…” Hắn cười tự giễu, “Đúng là muốn lấy mạng của ta.”

Thì ra là như vậy. Hắn cho rằng dâng ngựa là ý tốt của Ninh Vương, cho nên mới nể mặt như thế, đặc biệt chọn một thời điểm, mang theo các nàng cùng đi thử ngựa. Ai ngờ lại là một kết quả như thế này.


“Ninh Vương hắn, vì sao lại oán hận bệ hạ?”

Hoàng thượng nhìn cái chuông bóng loáng trong như gương, vẻ mặt bình thản, “Chẳng qua là bởi vì một chuyện xưa, ở trong cung cũng không phải cái gì đều bí mật. Mẫu thân của hắn, thứ mẫu của trẫm, Tĩnh sung nghi nương nương, là bị mẫu hậu ban thưởng cái chết.”

Nét mặt Cố vân tiện khẽ biến.

“Nàng rất ngạc nhiên?”

Không, nàng không một chút nào ngạc nhiên. Cô mẫu sát phạt quả quyết, nàng luôn luôn hiểu rõ. Nàng ngạc nhiên, đơn giản là nàng muốn cho hắn thấy rằng, nàng bây giờ, không thích những giết chóc máu tanh này.

Nàng thấp giọng nói, “A vân nghĩ, cô mẫu là người có tấm lòng từ bi. Nàng nếu giết người nào đó, nhất định là đối phương phạm vào lỗi lầm gì đó không có cách nào tha thứ.”

Hoàng thượng nhìn nàng, “Nàng nói đúng. Quả thực là Tĩnh sung nghi điên cuồng mạo phạm trước, mẫu hậu cũng không làm sai.” Dừng một chút, “Nhưng Ninh Vương cũng không hiểu rõ ràng chuyện này, hắn vẫn cho rằng mẫu hậu mắc nợ hắn, trẫm mắc nợ hắn. Hơn nữa khi phụ vương phân đất phong hầu chư vương, thái ấp hắn nhận được lại kém cõi nhất, hắn càng cảm thấy là trẫm và mẫu hậu không thề chịu được hắn.”

“Trữ vương lòng dạ cũng quá hẹp hòi, uổng phí một phen khổ của tâm bệ hạ và thái hậu. Đây là chính hắn nghĩ không thông suốt, qua lại với người không tốt bên ngoài.” Cố Vân Tiện nói, “Lần này hắn phạm tội lớn như vậy, bệ hạ dự định làm sao?”

Hoàng thượng dường như cảm thấy rất mệt, đầu lệch ra dựa vào trên bờ vai của nàng, ngay cả mắt cũng nhắm lại, “Có thể làm sao nữa? Hắn là huynh đệ của trẫm, chúng ta đều là thánh duệ của Thái tổ hoàng đế. Nói cho cùng Trẫm không thể lấy tính mạng của hắn.”

Cố Vân Tiện không biết nói cái gì, chỉ có thể vươn đôi tay, ôm lấy nam nhân có chút khác thường tối nay.

Hắn cảm nhận được đôi tay mềm mại của nàng, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người nàng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy an bình.

Tối nay lúc đầu hắn không dự định đến đây, nhưng mà khi Ninh Vương không thể biện giải được nữa, cuối cùng quỳ trước mặt hắn, luôn miệng sám hối nhận lỗi lầm của mình, xin hắn khoan dung, hắn chỉ cảm thấy một trận mệt mỏi.

Biết là hắn ta muốn hại hắn, hắn cũng không có mấy phần bất ngờ. Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, hắn không biết đụng phải bao nhiêu lần ám sát. Những đao kiếm đến từ thiếp của hắn, đệ đệ của hắn, và thế lực xảo quyệt khó dò phía sau bọn họ.

Mẫu hậu nói với hắn, hắn là thái tử, là quân vương tương lai của quốc gia, cả đời này đều không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào. Lúc đầu hắn không tin. Hắn nghĩ mẫu hậu là phi tần toan tính lâu dài, nên có chuyện gì đều nghỉ đến xấu nhất.

Còn trẻ hết sức khinh nhẹ, hắn cuối cùng đã phải trả giá.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.