Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 72



“Miễn lễ.” Hoàng đế nói.

Ba người tạ ơn rồi đứng dậy. Hoàng đế thấy họ có phần câu nệ, chắc là lo lắng sẽ bị trách phạt, vì thế cười nói: “Các khanh phong nhã thật đấy, ở trong núi nghe gió trời, ngắm trăng ngâm thơ, cũng là thú vui ở đời!”

Lâm Mậu vừa nghe Hoàng đế nói thế, cũng hiểu hắn sẽ không trách tội, thầm thở phào nhẹ nhõm, mở miệng cười, “Vi thần lần đầu đến Ôn Tuyền cung, bị cảm giác mới lạ này kích thích. Đêm hôm không ngủ được, nên mới cùng Như Cảnh và Bá Ngọc tụ họp nơi này, không ngờ lại đụng phải ngự giá, xin hoàng thượng thứ tội.”

“Không trách các khanh. Là trẫm muốn đi dạo quanh một vòng cho nên không cho người dọn đường trước.” Hoàng đế lắc đầu, “Ôn Tuyền cung này lớn như vậy, chúng ta có thể gặp nhau cũng xem như là có duyên phận. Hiếm khi, hiếm khi.”

Lời nói thân thiết như vậy khiến Lâm Mậu cuối cùng cũng yên tâm, hắn cười làm lành nói: “Hoàng thượng nói phải, đúng là có duyên!”

Đỗ Thanh bên cạnh bỗng nhiên nói: “Hoàng thượng nói chúng thần phong nhã, người cùng Sung dung nương nương đêm trăng đi dạo hành cung, chẳng phải lại càng phong nhã sao?”

Hoàng thượng nhướng mày: “Bá Ngọc đây là đang trêu ghẹo trẫm sao?”

Đỗ Thanh này vốn to gan, đây lại là lần đầu được đi theo hộ tống, không khỏi muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng hoàng đế, lúc này thấy tâm tính người đang tốt, hắn cũng vững dạ hơn nhiều: “Thần chỉ là nói thật, sao gọi là trêu ghẹo? Thần thấy Hoàng thượng tay trong tay cùng nương nương đi dạo Ôn Tuyền cung, không khỏi nhớ lại Đoan Nghi hoàng hậu trước đây ở trong Ôn Tuyền cung dưỡng bệnh, mỗi lần Thái tổ đến thăm, cũng sẽ cùng người đi ngắm cảnh núi rừng tươi đẹp. Thần thuở nhỏ đọc sách sử, thấy có ghi chép như vậy, vẫn luôn cảm thán ấy mới là thần tiên quyến lữ.” Nét cười trên mặt hắn càng đậm hơn: “Thần vốn nghĩ tình ý như vậy chỉ thấy trong sách vở, không ngờ hôm nay nhìn thấy hoàng thượng và Sung dung nương nương cầm sắt hoà hợp như vậy, thần không nhịn được lại nhớ tới câu chuyện kia…”

Lời nịnh nọt này của hắn thật sự rất có trình độ, không chỉ so sánh hoàng thượng cùng Thái tổ, còn so Cố Vân Tiện với Đoan Nghi Hoàng hậu. Nàng chẳng qua chỉ là một Sung dung, đây quả thật là một phen cất nhắc.

Cố Vân Tiện nhìn gương mặt tuấn tú của Đỗ Thanh, khẽ mỉm cười.

Hôm nay, hoàng thượng làm ra hành động thân mật với mình trước mặt mọi người như vậy, những người không quan tâm chuyện hậu cung cũng hiểu rõ sự sủng ái mà hoàng thượng dành cho nàng không giống bình thường, cho nên bây giờ lấy lòng nàng, tiền đồ sau này không chừng lại càng xán lạn.

Hẳn Đỗ Thanh cũng ôm mục đích này.

Trong lòng nàng cảm thấy thất vọng, những tưởng người bên cạnh Thôi Lang đều là cao ngạo từ trong xương, không ngờ cũng có người thích nịnh nọt như vậy.

Hoàng thượng nghe Đỗ Thanh nói cũng bật cười: “Trước giờ trẫm còn không biết Bá Ngọc khanh lại có tài ăn nói như vậy, thú vị, thú vị! Nhưng mà tính tình này của khanh làm việc ở Lễ bộ, sợ rằng khó có thể khiến Tống Tề xem trọng phải không?”

Đỗ Thanh thở dài, “Hoàng thượng thánh minh. Tống thượng thư làm người chính trực, thông hiểu lễ nghĩa cương thường, vi thần bội phục không thôi. Vi thần tài sơ học thiển, nên đến giờ vẫn chưa làm được gì.”

Hoàng thượng nhìn hắn suy tư một thoáng rồi nói: “Khanh quả thật không thích hợp làm việc ở Lễ bộ.”

Đỗ Thanh nghển cổ chờ mãi vẫn không thấy Hoàng thượng tiếp tục an bài. Ai ngờ hắn chỉ nói một câu như vậy, liền bỏ qua đề tài ấy, quay sang nhìn Thôi Sóc vẫn luôn yên lặng bên cạnh, “Như Cảnh, sao hôm nay khanh yên lặng vậy?”

Thôi Sóc cười cười, “Hoàng thượng và Bá Ngọc, Thế Tắc nói chuyện hợp ý như vậy nên thần không muốn quấy rầy.”

“Nghe xem, khẩu khí đường đường chính chính biết bao, người không biết còn tưởng hắn ta nghĩ cho trẫm nữa kìa!” Hoàng thượng cười, “Thực ra người này rất hẹp hòi, trẫm đến đây lâu như vậy mà khanh ngay cả một ly rượu còn chưa mời trẫm uống. Khanh đừng quên, trước đó trẫm còn mời khanh một bữa cơm.”

Nhắc đến bữa cơm đó, Cố Vân Tiện lại cảm thấy bất lực, không muốn nghĩ đến biểu tình của Thôi Sóc sẽ ra sao khi biết bọn họ cải tiến cả cơm Thanh Tinh* chỉ vì nàng.

* Chú thích: “Cơm Thanh Tinh” là cơm được nấu từ hạt gạo cót tẩm nước màu đen của lá cây Nam Chúc, cũng có người gọi nó là cơm Ô, là một món điểm tâm được làm cho tiết Hàn thực.

Hai người Lâm Mậu và Đỗ Thanh nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mỉm cười.

Thôi Sóc bất đắc dĩ đáp: “Hoàng thượng thật là oan uổng cho vi thần. Tất cả mọi thứ của thần đều do hoàng thượng ban cho, thần sao có thể tiếc một chén rượu được? Chẳng qua là nơi này không có ly uống rượu khác, làm sao có thể kính người được?”

Hoàng đế cười nhìn sang Lữ Xuyên, hắn vừa thấy đã hiểu, thuận tay sai một tên thái giám đi lấy ly.

“Được rồi, chúng ta không thể cứ đứng đây mãi được, trong đình cũng không phải không có chỗ ngồi.” Quay đầu nhìn Cố Vân Tiện, “Ái phi, nàng cùng trẫm ngồi ở đây một chút, thế nào?”

Bởi vì đang ở trước mặt ngoại thần, hắn không gọi thẳng tên nàng.

Cố Vân Tiện biết lúc này mà phản đối sẽ phá hết nhã hứng của hắn, vì thế gật đầu nói: “Được.”

Ngồi một lúc cũng không sao. Dù sao chỗ này có nàng và hoàng thượng, còn có hai vị ngoại thần, bao nhiêu đôi mắt nhìn vào, những người kia có muốn sắp xếp nàng và Thôi Lang ở riêng cũng không có cơ hội.

Hơn nữa nàng cũng có chút hiếu kì với vị Thôi Lục lang kia.

Mọi người cùng nhau đi vào đình hóng gió, hoàng thượng tùy tiện chọn một chỗ để ngồi, Cố Vân Tiện ngồi bên cạnh hắn. Thấy ba người Thôi Sóc vẫn còn đứng, hoàng đế cười nói: “Nơi này không phải như trong cung, chư vị ái khanh không cần câu nệ như vậy đâu, cứ ngồi đi.”

Ba người lĩnh mệnh ngồi xuống, Lâm Mậu thấy Thôi Sóc vẫn không nói gì, lo lắng hắn quá mức lãnh đạm sẽ đắc tội quân vương, vắt óc giúp hắn tìm một đề tài, “Lại nói Thôi Sóc và Sung dung nương nương chẳng phải là tri âm sao! Bài hợp tấu đêm Trung thu ấy, bọn ta thật có phúc mới được thưởng thức! Đến bây giờ dư âm ấy vẫn còn, ba tháng vẫn không dứt!”

Thôi Sóc nghe vậy giật mình, nhìn Cố Vân Tiện một cái liền nhanh chóng dời tầm mắt, “Thế Tắc quá khen.”

Lâm Mậu còn muốn nói gì đó, lại nghe được tiếng Cố Vân Tiện: “Bổn cung làm sao dám nhận là tri âm của Thôi đại nhân chứ? Đêm đó chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, hôm nay nghĩ lại, quả thật cảm thấy xấu hổ không thôi.”

Lúc này Thôi Sóc mới có thể danh chính ngôn thuận nhìn nàng. Dưới ánh đèn lờ mờ, dung nhan xinh đẹp thuần khiết, vẫn chẳng khác gì thuở ấy.

Khẽ mỉm cười, ánh mắt hắn lại trở nên ôn hòa, “Nương nương nói vậy khiến thần không chốn dung thân rồi.”

Hoàng đế thấy hai người bọn họ ngồi đó lời qua tiếng lại vô cùng khách sáo, nhịn không được nhớ khúc nhạc của hai người họ đêm đó. Mặc dù phần cuối  khiến hắn cảm thấy có chút không vui, nhưng nếu bỏ qua điều đó thì thật là một bản hợp tấu tuyệt vời, “Trẫm nhớ các ngươi đêm đó gảy khúc “Nhớ người”? Trước kia trẫm vẫn luôn rất thích bài đó, không ngờ Như Cảnh và Sung dung cũng thích.”

Cố Vân Tiện mỉm cười, “Thần thiếp thích tình cảm yên bình và nhẹ nhàng của khúc nhạc này, khiến người nghe bồi hồi.” Dừng một chút lại nói, “Nhưng mà đêm đó thần thiếp lại khiến ý vị ấy bị thay đổi, khiến chư vị chê cười rồi.”

Thôi Sóc hồi tưởng lại, ngước nhìn dãy núi phía xa có cây cối um tùm, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Thần thích bài hát kia, vì một cố nhân.”

Hoàng đế thấy vẻ mặt hắn có chút cổ quái, suy tư một chút mới thử dò hỏi: “Như Ccảnh, vị cố nhân kia là vị phu nhân trước đây của ngươi?”

Thôi Sóc ngẩn người, thu lại tầm mắt, cười khổ nói: “Hoàng thượng thánh minh.”

Thấy hắn không cách nào che dấu sự ảm đạm trong mắt, hoàng đế thở dài, “Khanh là người si tình, trẫm không biết phải khuyên khanh thế nào mới được! Thấy vẻ mặt này của khanh trẫm cũng hơi tò mò về vị phu nhân kia. Không biết là một nữ tử như thế nào, mới có thể khiến khanh khăng khăng một dạ.” Nói xong mới nhận ra, người cũng đã mất, tò mò đến mấy cũng chẳng thể gặp, “Lần trước khanh nói không muốn tái giá, khi đó trước mặt nhiều người như vậy, trẫm không muốn khanh không để lại đường lui nào cho bản thân nên mới không truy cứu đến cùng. Hôm nay trẫm muốn hỏi khanh một câu, khanh thật sự nghiêm túc chứ?”

“Thần đã trần tình với hoàng thượng trước mặt nhiều người như vậy, tất nhiên là nghiêm túc.” Thôi Sóc bình tĩnh nói.

Hoàng thượng nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì, hồi lâu sau mới chậm rãi tiếp lời: “Nàng ta có tốt đến mức khiến khanh gánh chịu áp lực lớn như vậy, cũng kiên quyết không đổi ý?”

Thôi Sóc nhìn Hoàng thượng, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Trong lòng thần, nàng là người con gái lương thiện nhất, cũng kiên cường nhất trên thế gian, đáng để cho thần ngưỡng mộ, khiến thần không thể nào quên.”

Đúng vậy, là nữ tử kiên cường và lương thiện nhất thế gian.

Thôi Sóc còn nhớ, từ lần đầu gặp mặt ở Cố phủ, hắn vẫn không thể nào quên cô bé nho nhỏ đó.

Thời tiết ngày càng lạnh, có phải nàng sẽ ở trong sân chơi đùa cùng mấy chú chim sẻ? Cô đơn chiếc bóng, như chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Hắn có lòng muốn đến gặp nàng lần nữa, nhưng lại không muốn để Cố Tam lang biết rồi cười nhạo hắn, chỉ đành gắng gượng nhịn xuống chút xúc động trong lòng.

Hắn vẫn rối rắm mãi, cho đến một ngày nọ Cố Tam lang mời hắn đến Cố phủ làm khách, hắn đồng ý nhanh đến mức đến bản thân cũng kinh ngạc.

Lần này cách lần trước cũng chỉ mới nửa tháng, Dục Đô đã kịp đổ hai lần tuyết, gió rét lạnh đến thấu xương, quét ngang mặt mơ hồ mang đến cảm giác đau đớn.

Hắn cùng chư vị huynh đệ trong đình giữa hồ uống rượu ngâm thơ, giữa chừng liền lấy cớ muốn thay quần áo, đi đến nơi gặp được nàng lần trước.

Trước khi đi hắn đã vẽ ra trong đầu rất nhiều khả năng. Tỉ như thời tiết giá lạnh, nàng không ra ngoài chơi, hay là mắt nàng đã đỡ nên có chuyện quan trọng hơn phải làm, không rảnh ra chơi đùa cùng mấy chú chim sẻ.

Cứ suy suy đoán đoán cả một đường, cuối cùng lại thấy mình thật ngớ ngẩn.

Nhưng cho dù có suy nghĩ nhiều hơn nữa, vừa nhìn thấy bóng người nhỏ bé ngồi dưới tàng cây đọng đầy tuyết, tất cả đều bị đẩy sang bên.

Khoảnh khắc đó, hắn rốt cuộc cũng chắc chắn, mình rất mong được nhìn thấy nàng.

Nàng mặc trên người quần áo thật dày, mắt vẫn quấn một dải lụa trắng, trước mặt là một cây đàn, ngón tay nhỏ nhắn đang gảy lên từng nốt nhạc.

Khúc nhạc ấy chính là “Nhớ người”.

Tới bây giờ hắn vẫn không hiểu, một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy, tại sao tiếng đàn lại dạt dào cảm xúc như thế.

Thông qua tiếng đàn của nàng, hắn thấy một vùng đất Giang Nam mênh mông mưa phùn, ngư phu đẩy thuyền qua từng dải sương trắng mịt mù trên sông; thấy thiếu nữ cài đóa hoa mộc lan trên tóc mai, cánh hoa vẫn còn vương lại giọt sương; thấy bằng hữu xưa mười dặm tiễn đưa, hai mắt ngấn lệ cầm tay nhìn nhau, nhưng không nói được thành lời.

Một khi xa cách, không biết bao giờ gặp lại. Quê hương cách xa ngàn dặm, cả đời cũng chưa chắc có thể trở về.

Gảy xong một khúc, nàng cúi đầu, tựa như đang trầm tư. Rất lâu sau, lại nhẹ nhàng thở dài.

Hắn không nhịn được tiến lên một bước, nàng liền nói: “A Từ, ngươi trở lại rồi sao?”

Hắn nói: “Không phải A Từ, là ta.” Cẩn thận suy nghĩ phải giải thích thế nào để nàng biết, “Là bạn của tam đường huynh của em.”

Nàng lục lại trong hồi ức, liền nói: “Huynh là công tử lần trước nói chuyện với ta?”

“Phải.” Thì ra nàng còn nhớ hắn, trong lòng không khỏi vui sướng, “Ta lại đến rồi. Sao hôm nay em không chơi đùa cùng mấy chú chim sẻ?”

Nàng lắc đầu, “Ta phải luyện đàn.”

“Mắt em còn chưa khỏi, luyện đàn gì chứ?” Hắn không nhịn được nói, “Nhưng mà khúc nhạc kia em gảy rất hay, không nghĩ em tuổi còn nhỏ mà cầm nghệ đã giỏi như vậy.”

“Ngày kia cũng không được thi bài này, đàn hay đến mấy cũng được gì đâu?” Nàng không vui.

“Ngày kia? Em phải thi à?”

“Đại bá mẫu cho ta học đàn cùng với các tỷ tỷ, ngày mốt phải đàn một khúc nhạc mới cho sư phó nghe. Nhưng dải lụa trước mắt ta đến ngày mai mới có thể lấy xuống, căn bản không tài nào học xong khúc nhạc mới.”

Hắn nghi hoặc, “Các nàng biết rõ mắt em không tiện, vì sao lại bắt em phải đàn nhạc khúc mới?”

Nàng do dự trong chốc lát, mới chậm rãi nói, “Đại đường tỷ nói ta đàn rất hay, cho nên muốn Đại bá mẫu bồi dưỡng cho ta…”

Nàng không nói rõ ra nhưng hắn cũng hiểu ngay. Thì ra là cây to đón gió, cầm nghệ của nàng khiến cho các tỷ muội ghen tị, cho nên cố ý hạ nhục nàng, muốn nhìn nàng bị cười nhạo.

“Mấy ngày nay ta vẫn luôn cố gắng luyện khúc kia cho nhuần nhuyễn, nhưng mắt không thấy, căn bản không có cách nào.” Nàng nói.

Hắn liền xúc động nói ra một lời mà không kịp suy nghĩ, “Không bằng để ta dạy em.”

Nàng hơi kinh ngạc, “Được sao?” Nàng nhịn không được mỉm cười.

Hắn vốn dĩ có chút hối hận, nhưng nhìn nàng vui vẻ như thế hắn liền khôi phục dáng vẻ bình thường, “Tất nhiên là có thể, giờ Mùi ngày mai, em ở đây chờ ta, ta sẽ đến dạy em đánh đàn, có được không?”

Nghe được lời chấp thuận của hắn, nhưng nàng lại cảm thấy lo lắng, “Chỉ có một ngày, liệu có đủ không?”

Hắn không nhịn được bật cười: “Yên tâm, cầm nghệ của ta cũng không tệ, kiến thức cơ bản của em cũng vững. Có ta dạy, một ngày là đủ.”

Rốt cuộc nàng cũng yên tâm, nhe răng cười.

Nhìn vẻ mặt nàng, hắn chợt nhớ đến một câu trong Kinh thi, “Trăn thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề”*, cảm thấy vô cùng thích hợp.

* Chú thích: “Trăn thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề”: là một câu trong Kinh thi – Vệt Phong – Thạc nhân, ý chỉ mắt liếc quyến rũ, miệng cười xinh đẹp.

Có lẽ thấy hắn thay quần áo quá lâu, đến khi trở lại liền bị bạn bè trong đình giễu cợt một hồi, còn nói tưởng rằng hắn uống không lại bọn họ nên nhân cơ hội chuồn mất. Hắn cười đáp lại từng người một, quay đầu lại thấy vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Cố Tam lang.

Không hiểu sao hắn cảm thấy chột dạ, cầm ly rượu lên thuận thế tránh đi ánh mắt kia.

HẾT CHƯƠNG 72

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.