Phế Hậu Xưng Đế

Chương 5



Ngày thứ hai.

Tiếng kèn tây truyền đến từ phương xa. Hà Miểu Miểu lấy danh nghĩa Hoàng hậu mời ta vào triều dự thính. Chuyện này phù hợp quy định lễ nghi nhưng sẽ khiến người ta dị nghị, nói rằng hậu cung tham gia vào chính sự, gà mái gáy sáng, tổn hại uy nghi Hoàng đế.

Vậy mà Hà Miểu Miểu vẫn làm.

Thị nữ gửi lời vênh váo hống hách, hất hàm sai khiến, giọng to tới mức sắp xốc cả nóc nhà: “Mong sáng mai Quận chúa đi sớm, chậm quá thì nương nương không vui đâu!”

Ta tự hiểu là đứa nô tỳ đáng ghét này do Hà Miểu Miểu phái đến, ý muốn làm ta bực mình nên nghe xong cũng không khách sáo làm gì.

“Cút.”

Một chữ không mặn không nhạt làm mặt thị nữ khó ưa kia đỏ lên, nàng chĩa vào ta quát: “Quận chúa không xem Hoàng hậu ra gì đúng không? Ta là người được Hoàng hậu phái đến truyền lời!”

Nàng cho rằng chủ nhân của nàng thật cao quý, còn muốn chó cậy mặt chủ mà rung đùi đắc ý. Có điều là chỗ của ta làm sao để nàng láo xược thế được.

Nghe ta lên tiếng, thị vệ mặc giáp đen tiến lên, lập tức ném văng nàng đi. Nàng ta luống cuống, vẫn còn mở miệng thối nói: “Sao các ngươi dám! Ta là người của Hoàng hậu nương nương, các ngươi muốn bị chém đầu à!”

Một bạt tay ném qua, mạnh mẽ nặng nề, nàng ta bị đánh ngu người, sau đó bị ném ra khỏi sơn trang.

Tình Văn thấy tình hình bên ngoài thì bĩu môi nhưng hãy còn lo lắng: “Hà Miểu Miểu không phải người rộng lượng, e là sẽ mượn việc này thổi gió bên tai Hoàng thượng.”

Ta không thèm để ý nói: “Mấy chuyện này chẳng đáng là bao. Nếu ta nghe nàng nói năng tầm phào, đến lúc vào triều nàng lại chối bay chối biến, lấy thân phận con gái Vương gia của ta thì sẽ gây phiền phức lớn cho cha.”

Tiếc thay, ta lại không đoán được là không lâu sau đó có thánh chỉ được đưa tới.

Phó Ngọc hạ chỉ, ra lệnh cho ta vào triều.

Ta nghe xong nội dung trên tấm vải vàng kia mà trợn trắng mắt: “Ta đánh giá nàng quá cao rồi.”

Ngày hôm sau, ta chỉ dẫn theo một mình Tình Văn, nhanh chóng đi vào hoàng cung. Tiểu An Tử là học trò của đại thái giám Cổ Trấn Nhạc chạy tới tiếp đón ta. Hắn đổ mồ hôi đầy đầu, hành lễ trước mặt ta, miệng còn không theo kịp não bộ mà gọi ta là nương nương.

Ta thấy buồn cười, hỏi hắn làm gì mà hoảng loạn như thế.

Ta biết được Mạc Trường Khanh, ngự tiền nhất phẩm đới đao hộ vệ ở Hoàng cung sáng nay vừa muốn về quê dưỡng lão. Người này là bậc cha chú của ta, từng làm hộ vệ bên cạnh tiên đế.

Bây giờ Mạc Trường Khanh đột nhiên muốn về quê dưỡng lão...

Chuyện này có vẻ còn có uẩn khúc.

“Kể ta nghe thử xem.” Ta nổi hứng hỏi Tiểu An Tử.

Tiểu An Tử do dự, đợi đến khi Tình Văn lén lút chọc véo hắn vài cái mới chịu nói ra.

Mạc Trường Khanh đột nhiên muốn đi, Phó Ngọc vất vả khuyên nhủ rất lâu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng Mạc Trường Khanh vẫn chắp tay bước ra cửa.

Trước khi hắn đi còn bị học trò liều chết kéo ống quần, khóc lóc đòi đi theo cho bằng được. Kéo mạnh quá nên làm rách quần áo Mạc Trường Khanh, để lộ ra cả người đầy vết xanh đen. Hình dáng vết thương đó... rất giống “Quy mai thủ” của Bắc Tuyệt Cảnh Mai Chu.

Từ đó không có hộ vệ nào chịu vào triều, từ đại thần nhất phẩm cho đến lục phẩm, thị vệ trong cung xin từ chức lên đến hàng trăm người.

Phó Ngọc tức giận đến hộc máu...

Ta và Tình Văn nghe xong thì hai mặt nhìn nhau.

“Quận chúa, hay là chúng ta quay về đi... Nhị công tử đã ghé qua rồi.”

Ta đỡ trán, suy nghĩ nói: “Đừng hoảng, ta có thánh chỉ.”

Ta móc ra miếng vải vàng bị vò nhăn nheo, cán trục bằng ngọc không tiện mang theo nên bị ta vứt lại sơn trang. Tình Văn vẫn còn lo lắng, nói sao thì chuyện nhị ca làm đâu chỉ có thế.

Hắn đánh ngự tiền thị vệ trong Hoàng cung một trận, làm bọn họ sợ vỡ mật. Đồng nghĩa với việc hắn lúc nào cũng có thể lẻn vào cung, hoàn toàn đủ năng lực xử lý Phó Ngọc. Đây là công khai khiêu khích Hoàng thất, trọng tội đáng bị chém đầu diệt tộc.

Ta trấn an nàng, cười nói: “Không sao đâu, dù gì thì nhị ca ta sẽ còn tiếp tục ra tay.”

Tình hình trước mắt thì ngự tiền thị vệ Hoàng cung sắp giải tán rồi. Nhị ca vẫn còn ở Kinh đô, Phó Ngọc có năm lá gan cũng không dám đụng vào ta. Hắn không dám để Mạc Trường Khanh rời đi cũng là vì thế.

Chậm trễ vào triều đã lâu, cho đến khi Cổ Trấn Nhạc phái người tới thì ta mới vào cung Càn Thanh.

Nghe người ta nói Hà Miểu Miểu tức giận lắm, cứng rắn khuyên nhủ Phó Ngọc lâm triều. Lúc ta vừa đến đã thấy nàng kéo ghế dựa ngồi bên cạnh long ỷ.

Tình Văn khó chịu nói: “Đúng là không biết xấu hổ, lúc Quận chúa còn ở hậu cung thì không gặp mặt bất kỳ triều thần nào, cẩu Hoàng đế lại nói Quận chúa làm bẩn triều chính, gà mái gáy sáng rồi phế truất Quận chúa.”

“Giờ thì hay lắm, Hà Miểu Miểu trực tiếp mang ghế vào triều ngồi, Hoàng đế này bỏ mặt mũi đi đâu hết rồi!”

Ta đã nhìn rõ bộ mặt thật hai người này từ lâu, lười đánh giá bọn họ.

Hà Miểu Miểu vừa lúc nhìn thấy ta. Nàng đứng lên, không hề che giấu cơn giận mà dậm chân, chĩa vào mặt ta: “Chàng xem! Nàng vậy mà còn mặt mũi tới đây!”

Ta nghe thế thì cười: “Hà Miểu Miểu ngươi có phượng uy lớn thật đấy, nơi lâm triều nghiêm trang mà ngươi lại ngồi cạnh Hoàng thượng dậm chân chửi đổng, đúng là chuẩn mực mẫu nghi một nước.”

Đại thần trên triều sôi nổi nghị luận. Ở đây có hơn phân nửa là đại thần lớn tuổi từng đi theo tiên đế, đoán chừng bọn họ nhìn Phó Ngọc còn không vừa mắt thì làm sao nhìn trúng Hà Miểu Miểu cho được.

Ánh mắt phán xét của họ làm nàng đỏ mặt.

“Miểu Miểu, ngồi xuống.” Phó Ngọc kéo Hà Miểu Miểu, gượng gạo khuyên ngăn nàng.

Hắn quay đầu nhìn ta, cười nói: “Ỷ Ỷ đến rồi, mau rồi đi! Người đâu, dọn ghế dựa!”

Vài tên tôi tớ lập lức mang ghế dựa đến, có vẻ như muốn để bên cạnh chỗ Phó Ngọc ngồi.

“Không cần.” Ta nhìn Phó Ngọc: “Thân phận thần nữ và Hoàng thượng khác biệt, không thể ngồi ở vị trí ngang hàng kia được, cảm ơn Hoàng thượng đã có ý tốt.”

Ta cùng Tình Văn đứng ở một bên.

Sáng nay Phó Ngọc gặp phải nỗi nhục lớn, bây giờ thì đang cười đấy, nhưng trong mắt mắt lại cất giấu sự thâm độc.

Không biết hắn muốn chơi chiêu nham hiểm gì đây.

Mấy cái trò vớ vẩn của hắn vẫn nên để dành chơi đùa với Hà Miểu Miểu thì hơn.

Phó Ngọc thấy ta không đáp lại thì sắc mặt càng khó coi. Đúng lúc đó Tể tướng Lý Trường vái lạy, nhắc nhở thời gian lâm triều đã qua thì Phó Ngọc mới dời tầm mắt ra khỏi người ta.

Hắn ho khan một tiếng, nói: “Kỵ binh Tây Hán ở phương Bắc không ngừng quấy nhiễu biên quan, trước mắt Trấn Bắc Vương tuổi già sức yếu, quân Trấn Bắc cần có một vị thống soái mới ngay lập tức. Xin hỏi chư vị ái khanh liệu có muốn tiến cử tướng tài nào chăng?”

Khóe mắt Hà Miểu Miểu cong lên nhìn ta đắc ý, ra vẻ mưu kế đã được thực hiện.

Ta mở miệng ngáp, làm Hà Miểu Miểu xụ mặt hừ một tiếng.

Nhìn lại hướng quần thần bên dưới thì nàng ngây ngẩn cả người. Nàng lướt một vòng phát hiện ra hôm nay văn võ bá quan có mặt không đông đủ, hơn phân nửa người không vào triều.

Vừa hỏi, Cố Trấn Nhạc lo lắng nói: “Đêm qua gió lạnh, rất nhiều đại thần nhiễm bệnh nên hôm nay xin nghỉ bệnh hết rồi.”

Phó Ngọc lập tức choáng váng. Hà Miểu Miểu mê mang giống như con bọ hung không tìm được cục phân để lăn. (!)

Nàng cắn răng, nói với Phó Ngọc: “Hoàng thượng, hay là để các đại thần tiến cử võ tướng đi trấn thủ biên quan đi.”

Mặt Phó Ngọc lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn ta muốn bốc hỏa.

“Được.” Hắn đồng ý.

Ta dù bận vẫn ung dung, thờ ơ lạnh nhạt.

Mãi rất lâu sau đó vẫn không có ai nói một câu nào. Mọi người im lặng, thỉnh thoảng lại có người nhìn xem sắc mặt ta thế nào.

Cuối cùng Phó Ngọc không chịu được nữa mà đập bàn: “Chúng ái khanh!”

Quần thần lúc này mới có động tĩnh.

Hộ bộ Thị lang lên tiếng: “Thần tiến cử Tướng quân Lâm Ngạn. Lâm Tướng quân có nhiều kinh nghiệm chốn sa trường, còn là đại tướng Trấn Bắc Vương tự tay đào tạo, nhất định có thể gánh được trọng trách này!”

“Thần tán thành!”

“Chúng thần tán thành!”

Phó Ngọc sượng mặt ngay tại chỗ, Hà Miểu Miểu hơi há miệng, hoàn toàn không đoán được cốt truyện sẽ phát triển theo hướng này.

Cảnh tượng ở trong lòng nàng tựa như một giấc mơ thuận buồm xuôi gió, trăng sao đầy trời.

Phó Ngọc nghiêm mặt đợi hồi lâu lại lòi ra một tên Lâm Ngự, không hề có ai nhắc tới người nào khác nữa.

Hắm gõ bàn ám chỉ các võ tướng đang lâm triều tự tiến tử: “Chẳng lẽ các vị tướng quân ở đây không có ai muốn bảo vệ biên cương, mở rộng lãnh địa vì ta hay sao?”

Cả triều xúc động, không ai nói chuyện.

Trong triều này, người có năng lực đều bị ta đánh tiếng trước rồi, người không có năng lực thì làm gì dám bước ra.

Giằng co một hồi, Hà Miểu Miểu nghiến răng, xấu hổ lẫn giận dữ liếc nhìn ta, lôi kéo Phó Ngọc bãi triều rời đi.

Sau khi mọi việc kết thúc thì ta chỉ có duy nhất một cảm nghĩ.

Nhìn mà chán ngắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.