Phế Hậu Xưng Đế

Chương 8



Tin tức truyền từ Kinh thành tới biên giới mất chút thời gian. Hà Miểu Miểu thì hành quân gấp rút nên đến khi ta tới đó thì chỉ sớm hơn nàng một bước.

“Quân đội” đến từ phía Tây, kỵ binh mặc giáp hạng nhẹ dẫn đầu chính là Ngự lâm quân. Xe kéo điêu long khắc phượng được bảo vệ ở giữa, nếu không có gì ngoài dự liệu thì bên trong chính là Hà Miểu Miểu.

Cái mà nàng gọi là “ai cũng bình đẳng như ai”, đám dân chúng Tây Sơn kia thì đầu bù tóc rối, đẩy xe cút kít cố gắng theo sau. Nhân số chừng ba mươi ngàn người.

“Quận chúa, tin từ Tây Sơn nói rằng khi Hà Hoàng hậu rời khỏi đó thì mang theo ít nhất một trăm ngàn dân chúng, bây giờ thiếu nhiều quá, e là bị bỏ rơi dọc đường...”

“Bị bỏ rơi?” Ta nhíu mày, tưởng tượng một lát là hiểu được ngay.

Hà Miểu Miểu muốn đi nhanh. Nàng ngồi trên kiệu, dẫn theo Ngự lâm quân có thể đi trăm dặm một ngày. Còn những dân chúng Tây Sơn tin vào mấy lời ma quỷ nàng nói ra thì làm sao theo kịp xe kéo của nàng được?

Ta nhìn những người dân kia, bọn họ đã mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi. Vậy mà họ vẫn dõi mắt trông mong cỗ kiệu xa hoa ở phía trước, ngọn lửa quyết tâm đó làm ta hiểu được vì sao họ muốn đi theo Hà Miểu Miểu.

Gửi gắm hết thảy mọi thứ, thiêu đốt đến tận khối mỡ cuối cùng trong cơ thể.

Nhưng Hà Miểu Miểu có thể cho họ được gì? Nàng đến thế giới này tô vẽ nên lâu đài trên không đầy láo xược. Nàng đâu có mang đến hy vọng cho bọn họ, thứ nàng mang đến là cái chết của con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Hà Miểu Miểu đã phát hiện ra ta, lúc nàng đẩy màn xe ra còn cười thật ngạo mạn. Chắc là sự tung hô của dân chúng Tây Sơn cho nàng lòng tin lớn lắm, thế nên nàng đã quên mất bản thân đã từng chịu thiệt trong tay ta như thế nào.

Khi nàng buông màn xe xuống thì ta thúc ngựa tiến lên, sau lưng dường như có âm thanh đao kiếm rút ra khỏi vỏ. Nhưng ta không để ý tới chúng, hơi cúi đầu cung kính nói: “Thần nữ Cảnh Thục Ỷ cung nghênh Hoàng hậu đại giá!”

Ta rõ ràng nghe được vài tiếng cười đắc ý ở phía sau màn xe. Ả nô tỳ đáng ghét kia cũng có mặt, ném khăn tay nở nụ cười nói: “Ai da, đây không phải là Hoàng hậu Cảnh Dương trước kia à? Sao hôm nay cả người toàn là quân phục áo đỏ, không có được miếng trang sức nào hết thế này, xấu mặt tới nông nỗi này rồi cơ à?”

Ta chỉ nhìn màn xe, nhạt nhẽo nói: “Hôm nay ra ngoài ăn mặc đơn giản, chưa từng trang điểm, đã làm Hoàng hậu chê cười rồi.”

Vừa nói xong thì Hà Miểu Miểu lập tức diễn kịch được ngay. Nàng ho khan, yêu kiều lên tiếng: “Vốn đã kém hơn bổn cung, lãng phí son phấn làm chi? Nhanh chóng dẫn đường đi, cái nơi khỉ ho cò gáy này không biết có gì hay ho mà trấn thủ, ngu ngốc thế không biết.”

Một lời thốt ra, ngay cả Ngự lâm quân bên cạnh nàng còn phải liếc mắt, tỏ vẻ kinh ngạc. Nô tỳ kia gấp gáp muốn biện hộ cho Hà Miểu Miểu mà không biết nên mở lời như thế nào.

Nàng khờ khạo tới mức làm ta tức quá hóa cười: “Đến đây, ta sẽ cho ngươi thấy vì sao phải trấn giữ nơi này.”

Ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa đi đến biên giới phía Bắc. Hà Miểu Miểu bị ta chọc giận, mắng chửi người khác ở sau lưng. Người đi theo ta không ai thèm để ý đến, nàng chỉ có thể sai bảo đoàn xe nhanh chân đuổi kịp.

Đến cửa khẩu phía Bắc, những binh lính đóng quân ở đây sôi động hẳn lên. Cổng vừa đẩy ra, kỵ binh chia thành mấy hàng chạy đến trước mặt ta.

Người dẫn đầu xuống ngựa chắp tay, giọng nói vang trời: “Mạt tướng Ngụy Trường Diệp bái kiến Quận chúa!”

“Bái kiến Quận chúa!”

“Bái kiến Quận chúa!”

Kỵ binh đồng loạt hô vang, cổng biên quan đóng lại, binh lính đông đúc lớn tiếng chúc mừng!

Tiếng gầm hùng dũng vang dội như sấm, ngựa kéo của Hà Miểu Miểu đi phía sau ta bị dọa, hí lên lùi lại suýt nữa thì lật ngã xe. Hà Miểu Miểu hoảng sợ thét chói tai, người của nàng tay chân luống cuống, huyên náo hỗn loạn hết cả lên.

Ta biết nặng nhẹ, không để ý đến Hà Miểu Miểu. Ta cưỡi ngựa đến trước mặt Ngụy Tướng quân, lặng lẽ đưa hổ phù trong tay ra: “Ngụy Tướng quân, nghe theo lệnh cha ta, từ nay tất cả việc liên quan đến biên cương phía Bắc đều do ta chỉ huy. Chuyện thứ nhất, ta muốn các ngươi đối đãi với dân chúng Tây Sơn cho tốt, tuyệt đối không được để họ gây ra rắc rối gì!”

Mệnh lệnh này được giao cho Ngụy Trường Diệp lẫn Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn hơi kinh ngạc: “Quận chúa, chẳng lẽ phải để bọn gà kia thay thế quân đội biên phòng sao?”

Ta lắc đầu nói: “Chuyện thứ hai, sau khi dân chúng Tây Sơn vào cổng, ta muốn các ngươi chia nhóm lại, không thể để hỗn loạn như thế được. Cứ mỗi một người Tây Sơn thì có hai người của chúng ta trông coi, lúc cần thiết thì giết một người răn trăm người!”

Hai người họ nhanh chóng hiểu rõ, ánh mắt ngời sáng, lập tức dẫn người đi sắp xếp. Cùng lúc đó, đoàn người Hà Miểu Miểu mới hết lộn xộn. Nàng bò ra khỏi xe ngựa, nổi giận vọt tới trước mặt ta chất vấn.

“Cảnh Thục Ỷ! Ngươi cố ý đúng không, ngươi muốn mạo phạm ta à! Đây là mạo phạm Hoàng thượng!”

Ta cưỡi ngựa nên cao hơn nàng nhiều lắm. Ta nhìn xuống nàng cười nói: “Để Hoàng hậu sợ hãi đúng là ngại quá. Mời Hoàng hậu vào trong.”

Ta vỗ cổ ngựa, đi vào cửa khẩu. Phía sau đã có người nhiệt tình đón tiếp, chừa lại đủ mặt mũi cho Hà Miểu Miểu mới cho nàng vào trong.

Mà Hà Miểu Miểu vào cổng biên giới là lập tức lấy thánh chỉ ra đọc cho mọi người nghe, tuyên cáo chủ quyền của nàng ở chỗ này.

Những dân chúng Tây Sơn được nàng che chở, mở miệng đòi hỏi đủ thứ vật tư và trang bị. Kho trữ đồ ở đây vốn không nhiều nhặn gì nên nhanh chóng cạn kiệt.

Đao chiến, giáp chiến bảo vệ tướng sĩ bị lột xuống, chiến mã thì bị bọn họ chơi đùa như thú cưng. Thậm chí đến bữa cơm chiều, Hà Miểu Miểu còn hạ lệnh cho phép mọi người ăn uống đồng đều. Tức là phải ăn món ngon nhất, uống rượu thơm nhất...

Thời cơ còn chưa đến, ta đành nhắm mắt làm ngơ. Ta đi lên cổng thành, phóng mắt nhìn đến vùng đất của người Hồ.

Không bao lâu sau, có người đến tìm ta. Hắn đến từ Tây Sơn, quần áo tả tơi, cả người đen ngòm. Nhìn bề ngoài thì có vẻ hắn là người dân Tây Sơn chạy nạn.

Có điều khi thấy cách hắn đứng thẳng ngẩng cao đầu, ta đột nhiên cảm thấy hắn có loại khí chất bất phàm không thể xâm phạm được. Mặt mày như họa, mắt tựa ánh sao, mỗi một cái nhấc tay hành lễ, giọng nói đều như nước suối trong luồn qua kẽ đá.

“Ta là mưu sĩ dưới trướng Tả Thân vương ở quận Tây Sơn, tên Phong Lễ Chu, bái kiến Quận chúa.”

Ta có chút nghi ngờ, suy nghĩ cẩn thận vì sao cấp dưới của Tả Thân vương lại tìm đến ta.

Quả nhiên Phong Lễ Chu nói: “Đột nhiên quấy rầy Quận chúa, mong Quận chúa tha lỗi cho. Ta chịu Vương gia thủy thác, muốn bàn chuyện đại sự với Quận chúa.”

“Mời nói.” Ta không từ chối.

...

Ở một nơi yên tĩnh, ta biết được ý đồ của Tả Thân vương. Hắn muốn kết đồng minh với nhà họ Cảnh ta, lật đổ Phó Ngọc, cùng chia thiên hạ.

Phong Lễ Chu vốn định gặp cha ta, nhưng hắn không ngờ tới ta mới là người cầm hổ phù.

Lúc ta lén lút cho Ngụy Trường Diệp xem hổ phù thì hắn cũng thấy được.

Ta kéo dài thời gian, nói rằng phải đợi cha ta quyết định nên không đồng ý với hắn ngay được. Mà sự thật thì ta cũng không tính toán kết minh với Tả Thân vương.

Nhà họ Cảnh trấn thủ biên cương, thứ mà chúng ta bảo vệ là non nước Đại Nguyên thái bình. Ta không muốn nhà họ Cảnh tham gia vào nội chiến, không muốn quân đội Trấn bắc chĩa binh khí vào đồng đội cũ năm xưa.

Hơn nữa Phong Lễ Chu còn nhiều chuyện hỏi ta: “Quận chúa có người trong lòng?”

Vậy nên ta càng không muốn hợp tác với Tả Thân vương.

Phong Lễ Chu chắp tay rời đi. Mấy ngày sau, bọn Lâm Ngạn sắp xếp người từng bước đem đội ngũ Hà Miểu Miểu mang đến xé chẵn ra lẻ, phân tán vào các trại lính khác nhau.

Những người này ban đầu còn ngạo mạn, hô hào con người có quyền bình đẳng, không xem ai ra gì. Bọn họ đặc biệt vô lễ với ta, lan truyền đủ thứ tiếng xấu dơ bẩn.

Sau khi Lâm Ngạn phân chia bọn họ vào các trại lính thì dùng roi da thấm nước muối đánh ba ngày.

Còn Hà Miểu Miểu, gần đây nàng ta không chịu nổi gió tuyết phương Bắc, la hét ầm ĩ đòi về...

Lúc này, ta đang trò chuyện với Phong Lễ Chu. Dạo này hắn hay tìm đến chỗ ta, có lẽ hắn đã nhìn ra ta không muốn hợp tác với Tả Thân vương, đề tài nói chuyện phiếm dần rời xa việc quốc gia đại sự.

Ta cảm thấy hắn đang muốn lôi kéo làm quen, đi đường vòng hòng kết đồng minh với ta.

Tiết trời dần trở lạnh, hắn nói: “Quận chúa, thời tiết nơi này rét lạnh, ta biết phương Nam có một loại bột nước dưỡng da, có thể bảo dưỡng độ ẩm cho da không đến nỗi khô nứt, đợi ta quay về sẽ đưa tới cho Quận chúa.”

Ta nhàm chán, hắn nói: “Con sông ngoài thành Quảng Đông có trò mới, ngày nào cũng có nhiều người lái thuyền đến xem biểu diễn. Quận chúa có rảnh thì đến thử xem, ta có bạn bè ở chỗ đó, nhất định sẽ tiếp đón ngài thật tốt.”

Ta tập bắn cung, hắn nói: “Giang Nam có một đoàn quân tên Ngọc Trúc, chuyên môn của họ là tập bắn cung, bên trong có không ít người thiện xạ. Ta từng có nhiều năm học tập cùng bọn họ, nếu Quận chúa thích bắn cung, ta có thể...”

“Phong cảnh biên quan tuy hơi đơn điệu, nhưng sa mạc hiu quạnh cũng có vẻ đẹp riêng của nó. Đặc biệt là vào ban đêm, cảnh đẹp dưới tinh hà khó mà thấy được ở nơi nào khác, nếu Quận chúa nể mặt...”

Ta đang nghĩ đến việc Hà Miểu Miểu muốn quay về cũng không tệ, thiên hạ này không cần chịu cảnh chinh chiến nữa. Thế nên Phong Lễ Chu nói gì cũng thuận miệng đáp lời qua loa, không rõ bản thân đã đồng ý chuyện gì rồi.

Mà thôi, miễn là không đồng ý kết minh hay kết hôn gì đó với Tả Thân vương là được.

Sau nhiều ngày, Phong Lễ Chu rốt cuộc cũng chịu tắm rửa thay đổi quần áo, trong nét tuấn tú còn hàm chứa vẻ tao nhã khoan thai. Đại ca này nhìn cứ như là ông mai bà mối.

Ta nhìn hắn mà trợn trắng mắt, lặng lẽ cách xa hắn thêm hai bước.

Phong Lễ Chu cười, lại bắt đầu nói về những lần hắn đi du lịch đến các quốc gia phương Tây. Kiến thức hắn rộng rãi, nói chuyện phiếm với hắn làm ta có cảm giác tiếp nhận được rất nhiều thông tin. Ta nhịn không được, đuổi theo hắn hỏi tới hỏi lui.

Tiếc là cuộc sống như thế không kéo dài được bao nhiêu ngày.

Kỵ binh Tây Hán của người Hồ đi về hướng Nam.

Khi năm ngàn kỵ binh Tây Hán tiên phong tiến công biên giới phía Bắc, tất cả tướng sĩ chúng ta đều lạnh mặt. Chỉ có trong phòng Hà Miểu Miểu là nghe thấy tiếng cười.

Ta nghe nàng nói cái gì mà sắp lập được công lớn, mắc tiểu đụng phải WC, trúng vé số. Rất là hào hứng.

Nàng lập tức triệu tập nhân mã, nói muốn mang binh xuất chiến! Sau khi thắng trận thì nàng muốn khải hoàn hồi triều!

Nàng hoàn toàn không nhìn ra có rất nhiều đại tướng đang mù mịt, lại càng không biết sự đáng sợ của kỵ binh Tây Hán.

Ta có lòng ngăn cản thì bị nàng giơ thánh chỉ lên nói, hỏi có phải ta muốn tạo phản hay không? Sao không nghe mệnh lệnh của Hoàng thượng?

Những dân chúng Tây Sơn còn chưa chịu thuần phục cứ như được tiêm máu gà. Không biết Hà Miểu Miểu nói với họ cái gì mà cứ hô lớn: “Kiến công lập nghiệp! Vương hầu quý tộc chẳng lẽ sinh ra đã cao quý! Thiên hạ là của người trong thiên hạ!”

Toàn quân doanh rúng động trong nháy mắt, có nguy cơ làm phản bất ngờ.

Lần đầu tiên ta cảm giác được Hà Miểu Miểu thật khó đối phó. Những thứ trong đầu nàng có khả năng hủy diệt thời đại này. Mà nàng thì không hề hay biết bản thân có sức ảnh hưởng như thế nào.

Đang lúc ta không biết phải làm sao, Phong Lễ Chu là người đầu tiên tới tìm ta, chém đinh chặt sắt nói: “Để người Tây Sơn ra khỏi cổng!”

Ta kinh ngạc: “Ngươi điên rồi à! Đó là người Hồ, dân chúng gầy yếu làm sao chống lại người Hồ được? Bọn họ sẽ bị giết hết đấy!”

Phong Lễ Chu thản nhiên nói: “Bọn họ chết nhưng quân đội Trấn Bắc vẫn còn, có thể bảo vệ biên cương đất Bắc!”

“Nhưng bọn họ náo loạn thì nơi này cũng náo loạn, có khả năng chúng ta không thể trấn thủ biên giới được nữa!”

Hắn ăn nói thành khẩn, ta biết hắn nói đúng. Lâm Ngạn và Lâm Ngự đã tới, bọn họ nghe được lời đề nghị của hắn.

So với ta mới lần đầu cầm binh quyền, bọn họ bình tĩnh và lý trí hơn nhiều. Tất cả đồng ý với Phong Lễ Chu.

Ta còn nghe nói dân chúng Tây Sơn có tranh chấp với quân lính Trấn Bắc. Hà Miểu Miểu đứng ở cổng thành, nghe lời tung hô của dân chúng Tây Sơn mà kích động đến độ sắc mặt ửng hồng.

Ta biết không còn biện pháp nào khác nữa.

“Mở cửa thành!”

Hà Miểu Miểu hô to: “Giết!”

Một bầy đầu heo cứ thế lao vào lò mổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.