Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1127: Tình thâm 1



Oanh!

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Bạch Âm, trên người nam nhân dâng lên một trận ngọn lửa, nháy mắt những ngọn lửa đó thiêu đốt thân thể Bạch Âm, thiếu đốt hừng hực khiến nàng hét lên tâm tê liệt phế.

" A!"

" A a a!"

Giọng của Bạch Âm khàn khàn, kêu gào khản giọng làm cho mọi người ở đây trong lòng thật lạnh lẽo.

Mọi người Lam gia đều nhịn không được rùng mình một cái, bọn họ nhìn ánh mắt lãnh khốc vô tình của Hồng Liên lĩnh chủ, phảng phất dâng lên một nỗi sợ hãi thật sâu từ đáy lòng chạy ra, làm bọn hắn toàn thân đứng không vững.

Người nam nhân này, quả nhiên lãnh khốc vô tình giống như truyền thuyết.

Nữ nhân đi theo hắn nhiều năm như vậy, lại tàn nhẫn đem nàng còn sống mà thiếu chết, huống chi là những người khác?

Nghĩ đến đây, trong lòng tất cả mọi người Lam gia đã bị hối hận xâm lấn, nếu lại cho bọn hắn một cơ hội nữa, sẽ không chịu mê hoặc của nữ nhân Bạch Âm!

" Lĩnh chủ đại nhân, xin ngài, xin ngài cho ta được chết!"

Giọng nói Bạch Âm mang theo run rẩy, chậm rãi vang lên trong sân yên lặng.

Trong ngọn lửa, sắc mặt nàng vặn vẹo, biểu tình tràn ngập đau đớn, giờ phút này đối với Bạch Âm mà nói, chết chính là một giải thoát!

" Kết cục của ngươi, đó là chờ hôi phi yên diệt bên trong ngọn lửa đi!" âm thanh nam nhân lãnh khốc trước sau như một, đánh nát hy vọng cuối cùng của Bạch Âm.

Sắc mặt sợ hãi ban đầu của nàng biến thành tro tàn, tuyệt vọng nhìn khuôn mặt nàng ái mộ nhiều năm, cũng đau nhiều năm như vậy.

Hiện tại, so với thân thể bị thiêu đốt, càng làm cho nàng thống khổ chính là biểu tình lạnh nhạt của nam nhân trước mắt này.

" Ha hả."

Đột nhiên, nàng nở nụ cười thập phần thê lương, cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng thê lương giống như sói gào quỷ khóc làm cho người khác sởn tóc gáy.

" Lĩnh chủ, nếu có kiếp sau, ta hy vọng sẽ không gặp lại ngươi!"

Chỉ cần không gặp được người nam nhân này, chung thân của nàng sẽ không chậm trễ, càng sẽ không có kết cục bi thảm như vậy!

Cho tới bây giờ, Bạch Âm đều không cho rằng mình đã sai, nàng chỉ cảm thấy sai lầm lớn nhất của bảm thân đó là yêu một nam nhân không nên yêu! Vì người nam nhân này, nàng có thể vào sinh ra tử, từ bỏ sinh mạng!

Nhưng mà, trong lòng nam nhân lại tuyệt tình, chẳng qua chính mình không có tồn tại trong mắt hắn mà thôi!

Như thế nào lại không đau lòng?

" Đến bây giờ ngươi còn không biết sai ở đâu?" Hồng Liên lĩnh chủ nhìn bạch y nữ tử đang bị ngọn lửa thiêu đốt, từ trên cao nhìn xuống nói, " Ngươi ghen ghét thành tính, tâm địa ác độc! Năm lần bảy lượt mạo phạm nữ nhi bảo bối của bản lĩnh chủ! Ở trong lòng bản lĩnh chủ, cho dù có một trăm ngươi, đều không thể so sánh với mẹ con các nàng! Cũng đừng mơ tưởng vượt qua các nàng!"

Lời nói của nam nhân giống như vạn tiễn xuyên tâm, làm Bạch Âm thống khổ nhắm lại hai mắt, thật lâu sau nàng mới mở ra, mắt đỏ thống khổ nhìn lĩnh chủ hỏi: " lĩnh chủ, nếu như trên đời này không có phu nhân tồn tại, nếu...là ta gặp gỡ lĩnh chủ trước, lĩnh chủ có phải sẽ yêu thương ta?"

Lúc trước, nàng bất ngờ nhìn thấy biểu tình thâm tình của lĩnh chủ đối với bức họa của phu nhân đã làm nàng cảm động, cũng làm cho nàng chậm trễ chung thân chính mình? Cho nên, rất nhiều thời điểm Bạch Âm đều tự hỏi một vấn đề, nếu chính mình gặp gỡ lĩnh chủ trước mà không phải là phu nhân, người nam nhân này có phải hay không cũng sẽ sinh tình với nàng như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.