Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1151: Âm mưu bại lộ 2



" Phụ thân Dạ Nặc nhận thức nữ tử tên Dung Nguyệt, hơn nữa hai người hẳn là có một đoạn thời gian tranh cãi, cho nên sau khi Dung Nguyệt gặp được Dạ Nặc, liền đem tình yêu đối với phụ thân hắn đều chuyển tới trên người Dạ Nặc, bởi vậy nàng mới không muốn Dạ Nặc rời đi."

Nàng đã sớm đoán được, Dung Nguyệt giữ lại Dạ Nặc không có cái gì tốt.

Nhưng chưa từng nghĩ đến nàng sẽ biến thái đến trình độ này, có tâm lý vặn vẹo với một thiếu niên chưa thành niên*.

( *thiếu niên chưa thành niên có thể hiểu là thiếu niên chưa lớn, chưa đủ tuổi)

" Hơn nữa...." Cố Nhược Vân chuyển hướng nhìn Thiên Bắc Dạ, tươi cười mang theo ý vị không rõ, " Đệ tử Mị tông tên Tuyết Linh kia công bố muốn câu dẫn ngươi, làm ngươi cung cấp nàng lấy dương bổ âm, ý của ngươi như thế nào?"

Xôn xao!

Một ổ khí thế lạnh lẽo từ trên người nam nhân bùng lên, thổi quét toàn bộ trong lều trại.

" Nàng cứ đến thử xem!" khóe môi nam nhân mang theo tươi cười thị huyết, tiếp theo sợ lệ khí trên người của mình làm bị thương Cố Nhược vân, mới vội vàng thu trở về, giơ tay đem nữ tử bên người kéo vào trong ngực, gắt gao ôm nàng, " Vân nhi, đời này kiếp này ta có một mình ngươi là đủ rồi! Những nữ nhân khác dám tới trước mặt ta đều cảm thấy chướng mắt, ta sẽ làm cho các nàng....có đi mà không có về!"

Cố Nhược Vân cười cười, đối với Thiên Bắc Dạ, nàng như thế nào không yên tâm?

Nàng tin người nam nhân này sẽ tuyệt đối không phản bội nàng!

Thiên Bắc Dạ cúi đầu khẽ hôn lên môi Cố Nhược Vân, trong mắt chứa đầy thâm tình hỏi: " Vân nhi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta liền sinh hài tử, có được không?"

Nhìn ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý của nam nhân, Cố Nhược Vân căn bản không thể cự tuyệt, hơi hơi gật đầu: " Được, hết thảy tùy ý ngươi...."

Nghe được lời này, Thiên Bắc Dạ hôn càng sâu, ngón tay gắt gao nắm chặt eo Cố Nhược Vân, một đầu tóc bạc chậm rãi rơi xuống, dưới ánh trăng mỹ đến không chân thật....

Ngày tiếp theo.

Nắng sớm mới lên.

Trong lúc hai người nửa mơ nửa tỉnh trong giấc ngủ, lều trại bị một bàn tay xốc mở ra.

Chỉ là Tuyết Linh còn chưa có đi vào lều trại, bỗng nhiên một đạo âm trầm quát lớn, đem thân thể của nàng hung hăng văng ra ngoài, tứ khắc bước chân nàng lảo đảo vài cái, liền ngã ngồi dưới đất khiến nàng đau nhăn mày liễu.

" Lăn!"

Một tiếng quát phẫn nộ trong lều trại truyền ra, làm trái tim nàng run rẩy một chút.

Nàng gắt gao cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi vào trong lều trại.

Dung Nguyệt sư tỷ đã nói với nàng, muốn đối phó nam nhân nhất định phải giả bộ nhu nhược, chỉ có như thế mới khiến cho nam nhân có lòng thương tiếc! Mà lúc trước nàng căn bản không cần làm nhiều việc như vậy, cũng không sợ thất bại, chỉ cần sử dụng chi thuật mị hoặc là nam nhân kia đối với nàng khăng khăng một mực.

Nhưng hôm nay, nàng nhất định phải làm như vậy!

" Ta là tới xin lỗi các ngươi."

Hai mắt Tuyết Linh rưng rưng, cố nén đau đớn trên người, điềm đạm đáng yêu nói: " Lúc trước xác thật là Ngọ Mị Nhi không đúng, ta không nên vì nàng mà tìm các ngươi gây phiền toái, ngày hôm qua Dung Nguyệt sư tỷ đã giáo huấn ta, ta cũng biết sai rồi, không biết các ngươi có thể tha thứ ta hay không?"

Nếu không phải hôm qua Cố Nhược Vân nghe trộm được Dung Nguyệt cùng Tuyết Linh nói chuyện, phỏng chừng hôm nay sẽ tin lý do thoái thác này của nàng.

Đáng tiếc....

Hai người các nàng mỗi người một câu đều bí mật có mưu đồ, nàng đã nghe được, càng quan trọng hơn là nữ nhân này dám có chủ ý với Dạ Nặc!

" Ngươi thật sự thừa nhận sai lầm, hay là có mục đích gì không thể cho người khác biết được?" Cố Nhược Vân hơi hơi nâng khóe môi, đôi mắt cười như không cười nhìn Tuyết Linh.

Trái tim Tuyết Linh đột nhiên đập mạnh một chút, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân, chẳng lẽ nữ nhân này biết suy nghĩ trong lòng của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.