Hắc y nam tử đem cánh tay rút ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tên võ giả, trên mặt nạ màu đen bao phủ một tầng ánh sáng lãnh khốc.
Hắn nhẹ nhấp môi mỏng, từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói một lời.
Nháy mắt Mai trưởng lão trừng lớn đôi mắt, hoảng sợ nhìn hắc y nam tử vừa rồi ra tay đánh chết người không lưu tình chút nào, âm thanh run rẩy: " Ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn truyền thừa trong di tích?"
Trong lòng Mai trưởng lão, cũng chỉ suy nghĩ được điều này!
Nếu không phải vì truyền thừa, như thế nào hắn giết người không lưu tình? Đến nỗi Cố Nhược Vân....căn bản không có khả năng, nàng không cho rằng nữ nhân này thật sự có quan hệ với người cường đại như vậy. Nếu bọn họ có quan hệ thì nàng cũng không cần đi nịnh bợ nhị thiếu gia Phong Cốc.
Hắc y nam tử không nói gì.
Mà hắn chỉ trầm mặc, làm trong lòng Mai trưởng lão liền cho rằng mình nói đúng.
Nàng cắn chặt răng nói: " Chúng ta liều một phen, có lẽ liên hợp lại mới có thể cùng hắn chiến một trận, cũng không vô dụng đến nỗi ở đây chờ chết."
Nói thật, Mai trưởng lão không muốn cùng hắc y nam tử chiến đấu, nhưng hôm nay cũng không có biện pháp khác.
Nếu không giết hắn, chính mình cũng không thể đạt được truyền thừa.
" Lên."
Con ngươi Vận trưởng lão trầm xuống, cũng ra lệnh.
Bá bâ bá!
Trong phút chốc, mọi người rút ra vũ khí, hướng về hắc y nam tử.
Oanh!
Cuồng phong nổi lên, một thân hắc y trong gió bay múa, nam tử nâng lên con ngươi lãnh khốc, nhìn thẳng về hướng mọi người vọt tới, trong mắt hiện lên tia sát khí.
Tiếp theo sau đó, thời điểm những người đó cố hết sức đến trước mặt hắn, lực lượng trên người hắn như hồng thủy bùng nổ, những người đó còn chưa kịp phản ứng thì thân thể liền hung hăng quăng xuống đất, " phụt" một tiếng, máu tươi trong miệng trào ra, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Thật hiển nhiên, thực lực của hắc y nam tử này phỏng chừng đã vượt qua bọn họ.
" Không tốt!" sắc mặt Mai trưởng lão đại biến, vội vàng lui về phía sau mấy bước, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, " Vận trưởng lão, nam nhân này quá mức cường đại, trừ phi tông chủ của chúng ta tới mới có thể chiến thắng hắn, chỉ dựa vào chúng ta thì không phải đối thủ hắn!"
Vận trưởng lão không nói gì, nàng nhìn về phía nam tử một thân hắc y trước mặt, trầm ngâm nửa ngày nói một câu: " Mai trưởng lão, chúng ta từ bỏ truyền thừa đi."
" Cái gì?"
Dung nhan Mai trưởng lão một mảnh trắng bệch, bọn họ tới nơi này là vì truyền thừa, nhưng hôm nay trả giá nhiều như vậy kết cục chính là từ bỏ, nàng như thế nào có thể thừa nhận?
" Không, ta không muốn từ bỏ! Ta nhất định phải có được truyền thừa!"
Đôi mắt của nàng trở nên đỏ bừng, điên cuồng rống lớn.
" Mai trưởng lão!" Vận trưởng lão vội vàng kéo nàng, nhăn lại mày liễu, " Truyền thừa xác thật rất quan trọng, chung quy không thể so với tính mạng, còn có những người Mị Tông khác, chúng ta từ bỏ đi! Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt ( ý nói giữ lại tính mạng không lo không trả thù được á), về sau có cơ hội chúng ta sẽ báo thù!"
Từ bỏ những người Mị Tông khác?
Mai trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía Vận trưởng lão, ý tứ của nàng là hai người các nàng chạy trốn, mặc kệ những người Mị Tông khác sao?
Loại chuyện này, Vận trưởng lão cũng có thể làm được?
Tức khắc, một cổ lạnh lẽo từ trong lòng Mai trưởng lão dâng lên.
Tuy nói bình thường nàng cũng rất kiêu ngạo, sinh mạng của người Mị Tông nàng không thể không màng tới! Mà Vận trưởng lão so với nàng ác hơn nhiều, vô luận bao nhiêu người Mị Tông trong mắt nàng đều có thể tùy thời vứt bỏ như đồ vật!