Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 120: Hội đấu giá khiếp sợ bốn nước (một)



Edit: kaylee

Nhưng mà thật hiển nhiên, Cố Nhược Vân cũng không nói thêm gì, nàng rất nhanh đã chuyển ánh mắt về phía Vệ Y Y, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Vệ Y Y, ngươi giúp ta đi tìm Dư lão đến, ta muốn thương lượng với ông một việc."

Nếu muốn đứng vững bước chân ở phiến đại lục này, thế lực là rất quan trọng, nhưng nếu tài chính không đủ chống đỡ, cũng không cách nào phát triển lên, cho nên, hiện tại nàng cần bắt đầu vơ vét của cải vì bản thân.......

Lúc này, phía trên nhuyễn sạp màu vàng, Lãnh Ngôn Phong sắc mặt suy yếu mà tái nhợt, môi mỏng khẽ mím lại thành một độ cong lạnh cứng, hơi thở lạnh như băng trên người cũng đủ đông lạnh người chung quanh thành băng. 

"Lãnh Ngôn Phong, ngươi có thấy tướng mạo của đối phương hay không?" Hồn Phi cau mày, hỏi.

Lãnh Ngôn Phong lắc lắc đầu: "Người kia tốc độ quá nhanh, ta căn bản thấy không rõ, chính là đêm qua phụ hoàng đã hạ lệnh nói bất luận kẻ nào đều không thể nói ra ngoài, nhưng hôm nay lại không biết vì sao toàn bộ người Thanh Long Quốc đều biết đến."

Phanh!

Một quyền nặng nề rơi ở trên bàn, Lãnh Ngôn Phong sắc mặt càng âm lãnh, đáy mắt mang theo sát khí không chút nào che giấu.

"Nếu để cho ta biết người kia là ai, ta sẽ làm cho hắn…... Hối hận sinh ra ở trên đời này!"

Đối với một người nam nhân mà nói quan trọng nhất chính là nối dõi tông đường, nhưng hôm nay, bản thân lại hoàn toàn bị hủy, điều này làm cho hắn như thế nào chịu được? Càng làm cho hắn sụp đổ là, toàn bộ người Thanh Long Quốc đều biết hắn bị phế.

"Phong nhi, thương thế kia của ngươi chẳng phải không thể trị."

Hồn Phi nhìn Lãnh Ngôn Phong: "Trên đời này có một người, đừng nói là gốc rễ bị phế, cho dù cánh tay của ngươi bị chặt đứt, nàng cũng có biện pháp giúp ngươi nối lại."

"Ai?"

Lãnh Ngôn Phong hô hấp căng thẳng, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Hồn Phi.

"Quỷ Y!" Hồn Phi nhàn nhạt nói, rồi sau đó mày bất giác nhíu lại: "Nhưng mà Quỷ Y này làm việc kỳ quái, nàng không người trong lòng, cho dù ngươi cho nàng vô số bảo bối nàng cũng không cứu, càng quan trọng hơn là, hành tung của Quỷ Y luôn luôn rất khó đoán biết, trừ phi nàng muốn xuất hiện, nếu không không ai có thể biết nàng ở chỗ nào."

Nghe nói như thế, trong mắt Lãnh Ngôn Phong hiện lên một chút kinh ngạc.

"Sư phụ, ngay cả Luyện Khí Tông đều tìm không thấy nàng sao?"

Hồn Phi lắc lắc đầu: "Quỷ Y chưa bao giờ sẽ ngốc ở một chỗ quá hai ngày, vì vậy cho dù vừa tìm được chỗ nghỉ chân hiện tại của nàng, đợi người chạy trở về báo tin nàng đã rời đi, hơn nữa, Quỷ Y và Y Môn còn có quan hệ không giải được!"

"Sư phụ, ta không thể cứ tiếp tục như vậy, bất luận như thế nào ta đều phải tìm được Quỷ Y, làm cho nàng giúp ta khôi phục bình thường."

Lãnh Ngôn Phong con ngươi trầm xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng tràn đầy thần sắc kiên định.

"Yên tâm đi, mặc kệ thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi tìm được Quỷ Y! Đến lúc đó ngươi nhớ thái độ tốt một chút, dù sao Quỷ Y không phải ngươi bình thường, cho dù là Luyện Khí Tông chúng ta, không đến vạn bất đắc dĩ cũng không muốn động nàng, nếu không sẽ đắc tội rất nhiều người."

Phải biết rằng Quỷ Y đi lại trên giang hồ nhiều năm như vậy, cứu người vô số, nếu thực cưỡng bức Quỷ Y, sợ là sẽ có rất nhiều người tìm đến bọn họ tính sổ.

Nhưng hôm nay Hồn Phi không biết là, Lãnh Ngôn Phong đã sớm đắc tội Quỷ Y, hơn nữa còn đắc tội gắt gao, muốn làm cho Quỷ Y chữa trị cho hắn, căn bản là không có khả năng! Mà đến một khắc kia, Lãnh Ngôn Phong mới vì hành vi vài ngày trước đó của bản thân mà cảm thấy vạn phần hối hận, thậm chí ngay cả xúc động giết bản thân đều có……..

"Vâng, sư phụ."

Lãnh Ngôn Phong nhẹ buông xuống con ngươi, trong con ngươi đen hiện lên một chút thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.