Tộc trưởng trầm mặc xuống, hắn biết tình huống hiện giờ của tộc Hỏa linh thú, nếu theo nữ tử này thật sự cũng không tồi.
" Ngươi có thể đảm bảo, không cưỡng bách tộc Hỏa linh thú chúng ta làm bất cứ chuyện gì? có dám đảm bảo không hạn chế tự do tộc Hỏa linh thú, hơn nữa cũng không để con dân tộc Hỏa linh thú đi ngăn cản nguy hiểm cho ngươi?"
Ánh mắt hắn ngóng nhìn Cố Nhược Vân, âm thanh già nua chậm rãi vang lên.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: " Tự do là thứ thuộc về chính mình, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền hạn chế! nhưng mà nếu các ngươi muốn nguyện trung thành với ta, vậy nhất định phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện của ta! đương nhiên, ta sẽ không để các ngươi hy sinh vô ích, cũng sẽ không xem các ngươi là công cụ, chỉ là tại thời điểm khi ta ra lệnh, yêu cầu các ngươi tin tưởng ta, hơn nữa phục tùng ta! nếu làm được điểm này, ta có thể đảm bảo tộc Hỏa linh thú lập tức quật khởi trong giới linh thú!"
Sắc mặt tộc trưởng ngưng trọng, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, rất nhanh hắn lại ngẩng đầu, nhìn dung nhan thanh lệ của Cố Nhược Vân nói: " Được, ta đáp ứng ngươi."
" ta còn có việc, tạm thời rời đi nơi này, trong khoảng thời gian này ta sẽ để Hỏa nhi ở lại, chờ sau khi ta trở lại, ta sẽ trợ giúp người tộc Hỏa linh thú đều tăng lên thực lực đến cấp bậc Võ Thánh!" Ngữ khí Cố Nhược Vân thản nhiên như gió, cũng không có một chút gợn sóng vui vẻ bởi vì thu phục được tộc Hỏa linh thú.
Đôi mắt thanh lãnh trước sau vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ, giống như đêm đen.
" Được," tộc trưởng hơi mỉm cười, " Tộc Hỏa linh thú chúng ta sẽ ở chỗ này cung nghênh ngươi trở về."
Cố Nhược Vân hơi hơi nâng môi, nhưng thật ra cũng không nói thêm câu nào liền xoay người đi, biến mất bên trong tòa từ đường.
" Hỏa nhi, ngươi lui xuống đi."
Tộc trưởng nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, nhàn nhạt nói: " Ta tiếp tục tu luyện."
" Vâng, tộc trưởng."
Trong lòng Hỏa nhi sớm đã nở hoa, nếu tộc Hỏa linh thú thật sự đi theo chủ nhân, sau này liền không cần lo lắng những nhân loại âm hiểm chiếu cố! Huống chi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nó khẳng định vì chủ nhân của mình tính toán trước.
Khoảnh khắc Hỏa nhi rời đi, trong từ đường lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở ra, cung kính nói: " Vương, nàng đã đi rồi."
Vừa dứt lời, đột nhiên trong không gian từ đường yên tĩnh xuất hiện một bộ dáng xinh đẹp màu hồng*.
( *hồng ở đây là màu đỏ nha)
Nam nhân tóc bạc hồng bào, bên trong gió nhẹ phấp phới, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mắt hắn trước sau ngóng nhìn phương hướng nữ tử rời đi, trong mắt tràn ngập lưu luyến, ấm áp cùng si mê.
" Vương, ta đã làm theo ngươi phân phó, đem tộc Hỏa linh thú tặng trong tay nàng."
Tộc trưởng cung kính nói.
Phỏng chừng căn bản Cố Nhược Vân không nghĩ tới, nàng thu phục tộc Hỏa linh thú thuận lợi như vậy, chính là nam nhân này đứng phía sau ra tay.
" Ừ."
Tầm mắt Thiên Bắc Dạ như cũ chăm chú nhìn thân ảnh biến mất ngoài cửa sổ, chỉ là khẽ lên tiếng đáp lại tộc trưởng, khóe môi hắn gợi lên độ cung nhợt nhạt lại phong hoa tuyệt đại như thế, mê hoặc lòng người.
" Vương, ngươi không tính toán cùng nàng gặp nhau sao?" tộc trưởng liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt, thật cẩn thận hỏi, sợ chính mình chọc giận nam nhân này.
Nam nhân hơi rũ con ngươi xuống, âm thanh thâm trầm, mà tràn ngập ôn nhu.
" Chờ sau khi thương thế ta khôi phục, ta sẽ đi tìm nàng."
Hắn không muốn làm nàng lo lắng, hiện tại mới tránh phía sau, chờ thương thế hắn khôi phục hoàn toàn, hắn mới có thể đi ra, đem nữ tử ngày nhớ đêm mong ôm trong lòng.