Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1293: Siêu Phàm sơ kỳ 16



Không biết vì sao, khoảnh khắc nhìn thấy bạch y nữ tử, Cố Nhược Vân có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, cảm giác kia giống như là đến từ mấy vạn năm trước.

" Ta nhớ ra rồi," trong đầu Cố Nhược Vân hiện linh quang, " lúc đó ở dưới biển lửa, trong hồi ức ta đã chứng kiến một người bạch y nữ tử rèn Cửu Hoàng, nếu ta không có đoán sai, nữ nhân này chính là người đã rèn Cửu Hoàng."

Hơn nữa, trong phút chốc biến mất, nàng rõ ràng nhìn thấy một đạo thân ảnh màu đỏ xuất hiện.

Chẳng lẽ thân ảnh màu đỏ kia chính là Thiên Bắc Dạ?

" Đây là nơi nào? chẳng lẽ cũng là hồi ức như cũ?" Cố Nhược Vân im lặng nửa ngày, " Nhưng vì sao Thượng Cổ Thần Tháp cho ta xem mấy thứ này? Còn có Thiên Bắc Dạ.........rốt cuộc thân phận của hắn là gì?"

Dưới không trung, con ngươi Thiên Bắc Dạ lộ ra hàn khí lạnh lẽo, trên dung nhan tuyệt mỹ một mảnh âm trầm.

" Nghe nói ngươi rèn Thượng Cổ Thần Tháp?"

Thượng Cổ Thần Tháp?

Oanh!

Trong mắt Cố Nhược Vân tràn ngập khiếp sợ, chẳng lẽ Thượng Cổ Thần Tháp cũng xuất phát từ tay nữ nhân này?

Nàng rốt cuộc là người nào?

Có thể đủ khả năng rèn ra Thượng Cổ Thần Tháp? vì sao nàng cho mình xem cảnh tượng như vậy?

" Thiên Bắc Dạ, ngươi là đối thủ cả đời này ta bội phục," bạch y nữ tử nở nụ cười, tươi cười mang theo thanh lãnh, con ngươi nhìn thẳng Thiên Bắc Dạ, " Nếu ngươi không có làm ra những chuyện đó, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu! Đáng tiếc, ngươi chỉ có thể làm đối thủ cùng ta! Chẳng lẽ hiện giờ ngươi cũng cùng những người khác giống nhau, nhìn trộm Thượng Cổ Thần Tháp trong tay ta?"

Trên người Thiên Bắc Dạ tản mát ra sát khí mãnh liệt, con ngươi màu đỏ yêu dị lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử đứng trước mặt.

" Đem Thượng Cổ Thần Tháp giao ra đây!"

Hắn chậm rãi hướng tới gần bạch y nữ tử, trên dung nhan tuyệt mỹ một mảnh âm trầm.

" Nếu ngươi giao ra Thượng Cổ Thần Tháp, ta xem trên phân lượng nhiều năm quen biết tha thứ ngươi."

Bạch y nữ tử cười khẽ, tươi cười của nàng mang theo thất vọng, nhưng Cố Nhược Vân rõ ràng cảm nhận được một mạt thống khổ ở nàng.

Cái loại thống khổ này, giống như là bị người yêu phản bội........

Không biết vì sao, nhìn đến nỗi đau trong mắt bạch y nữ tử, lòng Cố Nhược Vân cũng hung hăng bị nắm chặt, giống như đồng cảm tựa hồ bản thân mình cũng bị như vậy.

" Không đúng!"

Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu, tầm mắt ngóng nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia.

" Hắn không phải là Thiên Bắc Dạ!"

Người nam nhân này, tuyệt đối không phải là Thiên Bắc Dạ!

Nhưng hắn rốt cuộc là ai, vì sao cùng Thiên Bắc Dạ lớn lên lại giống nhau như đúc? Hơn nữa lại muốn cướp đi Thượng Cổ Thần Tháp?

Xôn xao!

Khoảnh khắc Cố Nhược Vân trầm tư, một đạo ánh sáng trắng hiện lên, một mảnh hoang dã đã biến mất, chờ sau khi nàng phục hồi tinh thần lại, đã lần nữa xuất hiện bên trong Thượng Cổ Thần Tháp....

" Ngươi thấy được?"

Phía sau nàng, truyền đến âm thanh của Tử Tà: " Vừa rồi ngươi đã thấy bạch y nữ tử đó, đó là chủ nhân trước của ta, cho nên hiện tại ngươi đã biết vì sao lúc đầu ta căm thù Thiên Bắc Dạ như thế? chủ nhân lúc trước của ta chính là chết trong tay hắn."

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: " Tử Tà, ngươi nhận sai người, người kia không phải Tiểu Dạ, ta quen thuộc đối với Tiểu Dạ như thế, ta có thể nhìn ra tuyệt đối không phải hắn!"

" Nha đầu!" Tử Tà cười khổ một tiếng, " Cho dù ngươi nói những lời này cũng không thay đổi được gì, bởi vì nam nhân kia, hắn rõ ràng là Thiên Bắc Dạ!"

" Cho dù mặt của hắn giống Tiểu Dạ, cũng tuyệt đối không phải hắn chính là Tiểu Dạ!" Cố Nhược vân cười lạnh một tiếng, " Chỉ là nữ nhân kia thật sự ngu xuẩn, ta có thể nhìn ra được nàng đối với Tiểu Dạ dường như có cảm tình, nhưng mà người yêu chính mình lại không nhận ra."

Tử Tà nhìn Cố Nhược Vân, hắn thật sự rất muốn nói một câu, nữ nhân ngu xuẩn kia chính là nàng.

Nhưng mà những lời này, cuối cùng hắn vẫn chưa nói ra miệng.

Có một số việc, vẫn ra chờ chính nàng chậm rãi phát hiện thì tốt hơn, người khác nói nhiều chỉ hoàn toàn ngược lại.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.