Nếu như nàng không phải là họ Mộ Dung, sợ là toàn bộ Đệ Nhất thành cũng không có người nguyện ý nói chuyện với nàng.
Thời điểm Mộ Dung Thiến đang cảm thấy kích động vì cái chết của Cố Nhược Vân, ánh mắt nàng lập tức trừng lớn, đáy mắt từ khiếp sợ chuyển thành phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh thanh lệ kia.
“ Sao có thể? sao nàng không có chết?”
Dưới ánh mặt trời, một đạo thân ảnh thanh lệ chậm rãi đi đến.
Làm lửa giận trong lòng Mộ Dung Thiến bốc lên, ngăn không được lan tràn ra bên ngoài.
“ Thế nhưng nàng còn sống!”
Hận!
Trong lòng Mộ Dung Thiến sao không hận?
Nàng nhìn thấy chỉ cần nữ nhân này chết đi, chính mình mới có khả năng có được Thiên Bắc Dạ!
Ôn Nhã nhàn nhạt cười: “ Ngươi nhìn đi, ta đã sớm nói qua Cố Nhược Vân không có chết dễ dàng như vậy, hiện tại ngươi đã tin tưởng lời ta nói?”
Giờ khắc này, Mộ Dung Thiến đã không còn nghe thấy lời nói Ôn Nhã, một đôi con ngươi phẫn nộ nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, lửa giận trong lòng thiêu đốt, hận không thể tiến lên xé nát nữ nhân này!
Nhưng nàng cũng biết, chủ trì trận khảo hạch này chính là người Ẩn Môn.
Mà trên đời này, Ẩn Môn cũng là thế lực nàng không thể đắc tội nổi!
Hiện tại, cho dù có phẫn nộ bao nhiêu, nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống dưới.
“ Thời gian đã tới rồi, người nên đi ra hắn cũng đã đi ra, còn những người khác, ta chỉ có thể cảm thấy tiếc hận thay cho bọn họ,” tả sứ đi đến chỗ không xa trước mặt mọi người, trên đài cao chiến đấu, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhàn nhạt nói, “ Đêm nay các ngươi đi về nghỉ ngơi trước, chờ đến ngày mai lại tiếp tục thi đấu.”
“ Vâng, tả sứ đại nhân.”
Những người thông qua khảo hạch đều kích động vạn phần, cung kính củng củng nắm tay, nói.