Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1362: Ẩn Môn thỉnh cầu 7



Bên tron Ẩn Môn, hơi thở cường đại của Thiên Nhân trưởng lão đang chuyển động, lão giả dang ngồi trên mặt đất tu luyện bỗng mở bừng đôi mắt, hắn nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, ngữ khí nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã trở lại? Chuyện ta phân phó ngươi đi làm như thế nào rồi? Cố Nhược Vân người đâu?”

Nhớ tới Cố Nhược Vân đối với hắn vô lễ, trong mắt tả sứ hiện lên một đạo âm trầm, trên mặt lại không biểu lộ bất luận cái gì, tất cung tất kính nói: “ Trưởng lão, ta cho rằng Cố Nhược Vân trái với quy định tỷ thí, cũng không phù hợp với vị trí quán quân, cho nên ta thỉnh cầu trưởng lão hủy bỏ tư cách quán quân của nàng! Đem vị trí quán quân cho Ôn Nhã!”

Khuôn mặt Thiên Nhân trưởng lão lạnh xuống vài phần, lạnh giọng nói: “ Ngươi nói nàng trái với quy định tỷ thí?”

“ Không sai,” tả sứ gật gật đầu, nghiêm túc trả lời nói, “ Ngày hôm qua ta đi thỉnh Cố Nhược Vân tiến đến Ẩn Môn, không biết từ đâu nàng gọi tới một nam tử cường đại cản trở ta, nhưng lúc trước nàng báo danh trong đoàn đội chỉ có năm người, cho nên nam tử kia rõ ràng là người bên ngoài nàng mời đến, thỉnh rưởng lão phán đoán sáng suốt.”

Hừ!

Thiên Nhân trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tầm mắt lạnh nhạt nhìn về phía tả sứ: “ Ý của ngươi là Cố Nhược Vân mời người ngoài? vì sao thời điểm tỷ thí ngươi không có phát hiện, bây giờ lại nói nàng trái với quy định tỷ thí? Chẳng lẽ Ẩn Môn để ngươi đi làm trọng tài, ngươi lại bình phẩm như vậy? thời gian tỷ thí đã qua nhiều như vậy, cho dù bên cạnh nàng xuất hiện cường giả, cũng không đại biểu nàng lợi dụng cường giả tham gia tỷ thí! Mộ Sở, lúc này đây, ngươi làm ta thật sự thất vọng.”

Trưởng lão lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, trên dung nhan rõ ràng mang theo thần sắc thất vọng.

Hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều! Chính là cảm giác lúc này của Thiên Nhân trưởng lão!

Trước đó, xác thật hắn muốn bồi dưỡng tả sứ cho thật tốt, trong Ẩn Môn thiên phú của tả sứ cũng là xuất chúng, bình thường làm việc rất công bằng, đáng tiếc, hiện giờ hắn lại cảm thấy tả sứ đối với Cố Nhược Vân có thành kiến.

Hắn không biết thành kiến này đến từ đâu, nhưng cũng hiểu được, Mộ Sở không thể đảm nhiệm cái chức tả sứ này.

“ Mộ Sở, chúng ta cùng nhau đi gặp Cố Nhược Vân,” Thiên Nhân trưởng lão chậm rãi đứng lên, mắt lạnh nhìn về phía Mộ Sở nói, “ Ta biết ngươi nghi hoặc vì sao Ẩn Môn muốn tổ chức lần khảo hạch này, ta cũng hiểu rõ trong lòng ngươi, nhưng mà nếu Cố Nhược Vân là quán quân của khảo hạch, truyền thừa này tất nhiên phải do nàng tiếp nhận! Cho dù ngươi có ý muốn trợ giúp Ôn Nhã đạt được truyền thừa, cũng không có khả năng thay đổi được!”

Nói tới đây, Thiên Nhân trưởng lão ngồi xổm xuống, tiếp tục nói: “ Hơn nữa...chờ sau khi trở về, ngươi hãy tháo xuống cái chức tả sứ này, nghỉ ngơi mấy tháng rồi nói tiếp.”

Hắn lắc lắc đầu, trong giọng nói đều lộ ra tiếc hận.

Thân thể Mộ Sở bỗng nhiên chấn động một chút, dung nhiên anh tuấn chỉ một thoáng đã trở nên tái nhợt, hắn cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

“ Ta biết ngươi không phục, nhưng mà quy định Ẩn Môn chúng ta chính là như thế! Ngươi làm việc không công bằng, đã trái với quy định Ẩn Môn! Nếu truyền tới tai tộc trưởng, nói không chừng ngươi sẽ phải chịu hình phạt nghiêm trọng.”

Thiên Nhân trưởng lão nhàn nhạt nhìn Mộ Sở, ngữ khí lạnh lùng nói.

Đương nhiên, nếu truyền tới tai tộc trưởng không chỉ là chịu trừng phạt, nếu để thánh nữ biết được nữ nhi nàng ở trong Ẩn Môn bị đối đại bất công, sợ là mạng Mộ Sở cũng liền không còn ở chỗ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.