Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1367: Ẩn Môn thỉnh cầu 12



“ Ta ở lại nơi này mà không có rời đi, chính là chờ Ẩn Môn các ngươi tiến đến, nhưng hôm nay ta lại nghĩ, lựa chọn của ta là sai lầm, ban đầu ta cho rằng người Ẩn Môn rất hiểu biết đạo lý, lại không nghĩ rằng bênh vực người mình không phân đúng sai, ta hối hận không có trực tiếp rời đi, mà lại ở chỗ này lãng phí thời gian, sau đây chúng ta sẽ liền rời đi.”

Nàng đưa lưng về phía Thiên Nhân trưởng lão, âm thanh vân thanh phong đạm không mang theo một tia cảm tình.

Sắc mặt Thiên Nhân trưởng lão biến đổi, tựa hồ không nghĩ tới Cố Nhược Vân lại kiên quyết như vậy, hắn lập tức trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

“ Chủ tử,” Sở La bị lời nói của Cố Nhược Vân làm cho hoảng sợ, lo lắng liếc nhìn sắc mặt của Thiên Nhân trưởng lão đang trầm xuống, chạy nhanh tới, “ ta không có làm sao cả, ngươi không cần vì ta mà tranh cái cùng người Ẩn Môn, thực lực của Ẩn Môn cường đại, đặc biệt người này lại là trưởng lão Ẩn Môn,nếu đắc tội hắn sợ là........”

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Sở La.

Chính một cái liếc mắt này, làm cho Sở La ngậm miệng lại, có chút thấp thỏm bất an nhìn nàng.

“ Sở La, ta biết thủ đoạn ta thu phục ngươi cũng không được quang minh chính đại cho lắm,” thật lâu sau nàng chậm rãi nói, “ Nhưng mà, ít nhất hiện tại ngươi là người bên cạnh ta, ta nhất định phải để các ngươi không được chịu ủy khuất! Không sai, xác thật ta nhìn trúng truyền thừa, bằng không cũng sẽ khôn ở nơi này chờ người Ẩn Môn tới ! Nhưng mà.........”

Nàng dừng một chút, cười lạnh nói: “ Nếu Ẩn Môn khăng khăng để người của ta chịu ủy khuất, cái truyền thừa này ta muốn thì có tác dụng gì! Có lẽ từ lúc bắt đầu ta không nên dừng lại ở nơi này........”

Lòng Sở La phảng phất hung hăng bị đánh trúng, rũ mi xuống, trong mắt đẹp hiện lên một đạo cảm xúc khác thường.

Từ lúc bắt đầu, nàng kông phục Cố Nhược Vân!

Nếu không phải Cố Nhược Vân ám toán nàng, chính nàng cũng sẽ không mất đi tự do cả đời này.

Chỉ sợ mấy ngày qua, Cố Nhược Vân phát huy ra thực lực khiến nàng lau mắt mà nhìn, cũng bởi vậy mà chịu chấn động mãnh liệt, hơn nữa cũng không bài xích nàng giống như trước kia. nhưng vẫn như cũ không tâm phục khẩu phục.

Cho tới bây giờ, lòng nàng mới chân chính hướng về Cố Nhược Vân.

Cố bao nhiêu người muốn có truyền thừa của Ẩn Môn?

Lại có bao nhiêu người sẽ vì một cái cấp dưới nho nhỏ bị người Ẩn Môn gây thương tích, mà sẽ vứt bỏ truyền thừa?

Trong thiên hạ, phỏng chừng cũng sẽ chỉ có một mình nàng mới có khí phách quyết đoán như thế! Truyền thừa của Ẩn Môn lại muốn từ bỏ! Cũng chỉ vì hai người nàng cùng Tử Ngọc mà thôi!

“ Tử Ngọc, Sở La, các ngươi còn thất thần làm cái gì? Thu thập đồ rời đi thôi, không có truyền thừa cũng không sao, dù sao thực lực của ta sớm muộn gì cũng tự mình nỗ lực đi lên.”

Thấy hai người đều ngây ngốc tại chỗ không có động tác, Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.