Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, không có nói thêm cái gì nữa.
Thiên Nhân trưởng lão thấy vậy cũng không quấy rầy nàng, cười hai tiếng liền xoay người đi đến ngoài sân, rất nhanh biến mất trong tầm mắt nàng.
“ Chủ tử, ngươi cảm thấy lần này rốt cuộc Ẩn Môn muốn làm cái gì? Làm ngươi tiến vào Ẩn Môn tiếp nhận truyền thừa, lại còn phải qua khảo nghiệm gì đó, ta cứ cảm thấy bọn họ có điểm bất thường.” Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng.
Rất hiển nhiên, hắn vẫn bởi vì chuyện của Mộ Sở mà chỉ cảm thấy phẫn nộ, cứ luôn cho rằng ngươi Ẩn Môn không có ai tốt.
Sở La trừng hắn một cái, châm chọc mỉa mai nói: “ Ngươi tự quản tốt chuyện mình cho tốt là được, chủ tử đã có suy tính, không cần ngươi nói thêm cái gì, huống chi ta không cho rằng người Ẩn Môn có thể hãm hại chủ nhân.”
Tử Ngọc hừ lạnh, không nói thêm cái gì.
Hai gia hỏa này từ nửa năm trước liền bắt đầu tranh phong, chỉ sợ cho đến bây giờ đều không có chút nào thay đổi, chỉ là nếu dụng tâm quan sát mà nói, có thể phát giác ánh mắt Sở La nhìn Tử Ngọc có chút khác thường.
“ Đi thôi.”
Cố Nhược Vân thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “ Chúng ta trở về tu luyện, nơi này vừa vặn có ba cái phòng, còn lại hai phòng các ngươi tự an bài cho mình.”
Sau khi nói xong lời này, Cố Nhược Vân liền hướng cửa phòng phía trước đi đến.....
Đương nhiên sau khi nàng tiến vào trong phòng liền bắt đầu tu luyện, mà khi nàng đã tới cảnh giới này, mọt khi tiến vào bên trong tu luyện liền quên mất thời gian, nếu không có tiếng cãi nhau truyền đến từ ngoài cửa, nàng cũng sẽ không nhanh chóng thoát khỏi trạng thái tu luyện.
“ Ôn Nhã, ngươi tới nơi này làm cái gì? Nơi này của chúng ta không chào đón ngươi!”
Âm thanh Tử Ngọc mang theo phẫn nộ, từ ngoài cửa truyền vào.
Bất quá, sau khi Cố Nhược Vân nghe thấy cái tên Ôn Nhã, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng, tiếp theo sau đó chậm rãi đứng dậy, đi ra trước mở cửa phòng.
Kẽo kẹt!
Theo một đạo âm thanh này vang lên, cửa phòng bị mở ra, ánh sáng ngoài phòng chiếu vào phòng, cũng đồng thời chiếu rọi trên dung nhan thanh lệ của Cố Nhược Vân.