Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1582: Long tộc (hai)



Edit: kaylee

Nhưng càng khiến người ta kinh diễm là đôi con ngươi màu đỏ của nam nhân kia, giống như bễ nghễ thiên hạ.

Nữ tử ở bên người nam nhân mặc y phục màu xanh, cho dù không tuyệt sắc, lại thanh lệ xuất trần, cũng là nhân vật không gì sánh nổi! Đôi mắt của nàng thanh lãnh như nước, vẫn nhìn chằm chằm động phủ phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.

Nam nhân cuối cùng cũng diện mạo tuấn mỹ, lam bào phụ trợ làn da hắn càng thêm trắng nõn, màu mắt lam của hắn giống như đá quý, lộ ra hơi thở ôn hòa.

"Nơi này chính là chỗ của u hồn kia," Lam Ca nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Có vẻ ở trong động phủ tồn tại trận pháp gì đó, làm cho u hồn kia không cách nào rời đi động phủ, chỉ có thể ở trong động phủ!"

Kỳ thực, Lam Ca nói lời này ý nghĩa rất rõ ràng, đơn giản là nhắc nhở Cố Nhược Vân, nếu đánh không lại thì bỏ chạy đi.

Chỉ cần chạy ra động phủ này, u hồn kia sẽ không làm gì được bọn họ.

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong động phủ này.

Với thực lực hiện tại của nàng tiến vào động phủ, cũng cảm nhận được một cảm giác áp bách.

Có thể tưởng tượng được lực lượng u hồn bên trong động phủ này có được!

"Ha ha ha, tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn dám trở về, xem ra thật là trời không bỏ rơi ta, rất nhanh ta sẽ có thể giành lấy thân thể, rời đi nơi này."

Đột nhiên, một âm thanh âm trầm bỗng nhiên truyền đến, giống như ma âm xuyên tai, làm thân mình người ta chấn động.

"Đây chính là u hồn kia?" Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày, xem ra lực lượng của u hồn này quả thật rất cường đại.

Thực lực lúc lão còn sống, hẳn là ở cảnh giới Cửu Chuyển!

Nhưng lão hiện giờ, chỉ là u hồn bị nhốt ở đây mà thôi.

Đang lúc Cố Nhược Vân trầm tư, một bóng dáng cao lớn đột nhiên bao phủ nàng, bỗng nhiên chặn tầm mắt trước mặt nàng, rồi sau đó, âm thanh âm trầm kia lại vang lên bên tai.

"Tiểu tử, hai người này là cứu binh ngươi mời đến?"

Khuôn mặt u hồn dữ tợn, lão nhìn Cố Nhược Vân, lại nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, đáy mắt xuất hiện một chút kiêng kị.

Thật hiển nhiên, thực lực của Thiên Bắc Dạ làm lão cảm nhận được sợ hãi!

"Hừ, xem ra lúc trước thực không nên để cho ngươi trốn thoát! Thực lực của hai người này rõ ràng mạnh hơn cường giả đến đây lần trước," U hồn chuyển mắt nhìn Lam Ca, hung tợn nói: "Nhưng mà, tiểu tử, thứ ta nhìn trúng, bất luận như thế nào đều chạy không thoát! Thân thể của ngươi nhất định là của ta, ta chỉ có da thịt của ngươi mới có thể luyện ra thân thể có tác dụng đối với ta! Hoặc là, ngươi cũng có thể lựa chọn làm cho ta đoạt xác trùng sinh!"

Khi u hồn nói lời này, trầm mặc một lúc lâu, lại phủ quyết đề nghị cuối cùng của mình.

"Không được, thực lực hiện tại của ngươi quá yếu, nếu ta đoạt xác trùng sinh, cũng sẽ trở nên yếu như vậy, chỉ có dùng da thịt của ngươi đắp nặn thành thân thể, mới có thể làm ta có được lực lượng ở khi cao nhất."

Sắc mặt Lam Ca càng thay đổi, chỉ vào luồng u hồn trong suốt này, nói: "Cố cô nương, lão chính là u hồn một lời nói toạc ra thân phận của ta."

Cố Nhược Vân nhợt nhạt nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía u hồn có chứa tia sáng cơ trí.

"Ngươi cũng là bán thú nhân?"

Bá!

Vẻ mặt của u hồn kia lập tức thay đổi, có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân, hình như thật không ngờ Cố Nhược Vân lại nhìn ra mình cũng là bán thú nhân.

"Ngươi nghi hoặc ta làm thế nào nhìn ra thân phận của ngươi?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Thực lực của ngươi mạnh hơn Lam Ca, cho nên, ngươi có thể nhìn thấu thân phận của hắn, bất luận hắn dùng cái gì che giấu đều không thể gạt được ngươi, mà thực lực của hắn yếu hơn ngươi, vì vậy hắn cũng không biết ngươi cũng là bán thú nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.