Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1629: Nghiêm trị phản đồ (mười ba)



Edit: kaylee

"Lam Ca cũng là Luyện Đan Sư?" Tộc trưởng càng thêm kinh ngạc, đột nhiên, ông phát hiện ra, hiện tại mình quả thật là một chút cũng không hiểu ngoại tôn này.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười cười, không lại nói thêm cái gì, mà là chuyển ánh mắt về phía đám người Long Tân.

Trông thấy ánh mắt nàng nhìn đến, Long Tân rùng mình một cái, theo bản năng rụt lui thân thể của mình đến phía sau người bên cạnh, con mắt kia không ngừng chuyển động, như là đang suy xét đối sách nào đó.

"Hoạ ngoại xâm (Tai họa giặc bên ngoài) hiện giờ đã giải quyết, nội ưu (việc ưu phiền bên trong) nên quyết định thế nào?"

Tộc trưởng sửng sốt một chút, hơi hơi nhíu mày: "Dù sao Long Tân cũng là trưởng lão Long tộc, ta..."

"Quá mức mềm lòng, sớm muộn gì ngươi cũng lại bị người hãm hại!" Cố Nhược Vân không đợi tộc trưởng nói xong lời này, đã đánh gãy lời của ông ấy, đôi mắt liếc nhìn ông, nói: "Ta không hy vọng Long tộc đang tốt đẹp lại nhiều ra mấy phản đồ như vậy!"

Tộc trưởng há miệng, lại phát hiện mình nói không ra lời nói gì.

"Tuy rằng hiện giờ Lam Ca đã nhận tổ quy tông, nhưng hắn cũng sẽ không ở lại Long tộc này lâu dài, hắn còn có việc khác phải làm, cho nên, chờ sau khi hắn luyện chế đan dược vì mọi người Long tộc xong, hắn sẽ rời đi Long tộc," Cố Nhược Vân dừng một chút, tiếp tục nói: "Cho nên, chuyện nghiêm trị phản đồ, ta sẽ một lần nữa tìm người đến xử lý ở trong Long tộc các ngươi!"

Tộc trưởng cúi thấp đầu xuống, than nhẹ một tiếng.

Ông biết, hành vi vừa rồi của mình làm cho Cố Nhược Vân thất vọng rồi.

Nhưng ông chỉ cần nghĩ đến đã chung sống với những người Long Tân này nhiều năm như vậy, ông vẫn là có chút không xuống tay được...

Chẳng sợ thời điểm biết được Long Tân phản bội, ông cũng hận không thể giết lão, nhưng đến hiện tại, ông đã tỉnh táo lại, lại hoàn toàn không đành lòng ra tay!

"Ở trong Long tộc, thực lực của ngươi mạnh nhất, tộc trưởng này vẫn do ngươi đảm nhiệm," Cố Nhược Vân tự nhiên biết ý nghĩ của tộc trưởng, cũng không nói thêm gì, chợt tầm mắt của nàng tìm tòi một chút ở trong đám người, dừng ở trên người Long Nham: "Long Nham, ngươi đảm nhiệm Đường chủ Chấp Sự đường Long tộc, chuyên môn dùng để quản lý người phạm sai lầm ở Long tộc này, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Hả?"

Long Nham ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, hình như thế nào cũng không nghĩ tới loại chuyện tốt này sẽ dừng ở trên đầu hắn.

Quả thật, so với tộc trưởng không quả quyết, Long Nham nhưng là tương đối ngoan tâm.

"Long Nham, Cố cô nương hỏi ngươi đấy, ngươi thất thần làm gì?"

Long Linh Nhi thấy Long Nham sững sờ ở tại chỗ, vội đẩy hắn, nói.

Long Nham đột nhiên phục hồi tinh thần lại, trên mặt hiện lên vui sướng, lời thề son sắt cam đoan nói: "Cố cô nương, à không, Cố Nhược Vân đại nhân, người yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ sự cất nhắc của người, sẽ đảm nhiệm tốt Đường chủ Chấp Sự đường này, cũng sẽ hung hăng trừng phạt những người phản bội đó, làm cho bọn họ tự thể nghiệm cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Cố Nhược Vân nguyện ý cho hắn vị trí này, hắn khẳng định sẽ biểu hiện tốt một chút! Hơn nữa, Long Tân này thiếu chút hại toàn bộ Long tộc, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho ông ta?

Không làm cho ông ta bị lột ra một tầng da, hắn sẽ không tên Long Nham!

"Ta sẽ ở lại Long tộc ba ngày, trong vòng ba ngày, ta tất nhiên dạy Lam Ca, cho hắn đến giúp các ngươi luyện chế đan dược, ba ngày sau, ta sẽ rời đi nơi này! Hơn nữa, thân thể Long Vương ta cũng sẽ mang đi."

Tầm mắt Cố Nhược Vân đảo qua mọi người Long tộc, gằn từng tiếng nói.

"Cố cô nương, Long Vương đã sớm nhận người làm chủ, nên thân thể hắn nên thuộc về người." Tộc trưởng cười cười, ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Thật hiển nhiên, hành vi lúc trước của Cố Nhược Vân đã chinh phục mọi người bọn họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.