Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1642: Lâm Tuyết không có đầu óc (bốn)



Edit: kaylee

"Ca, chúng ta vẫn là làm việc dựa theo kế hoạch hôm nay, chỉ cần ngươi vụng trộm kê đơn giúp ta là được, về phần dược kia, ta đã chuẩn bị tốt."

Lâm Tuyết nhớ tới kế hoạch của mình, đắc ý nở nụ cười.

"Tuyết nhi! Ngươi thật sự muốn đánh mất mạng ngươi mới cam tâm?" Khuôn mặt Lâm Dương hiện lên vẻ tức giận: "Lĩnh chủ đại nhân là dạng người gì chẳng lẽ ngươi không rõ ràng sao? Hắn sẽ giết ngươi, thật sự sẽ giết ngươi! Lĩnh chủ không phải là loại người sẽ lưu tình đối với nữ nhân! Ta nghe nói, trước kia phủ Lĩnh chủ có một nữ tử tên là Bạch Âm, nàng kia còn đi theo bên người Lĩnh chủ chinh chiến rất nhiều năm, kết quả, Lĩnh chủ giết nàng vì đại tiểu thư!"

Lâm Tuyết không cho là đúng bĩu môi: "Đó là bởi vì bọn họ quá ngu xuẩn, không có kê đơn cho Lĩnh chủ! Lĩnh chủ là nam nhân có trách nhiệm, chỉ cần gạo nấu thành cơm, sợ gì không có đường ra, ca, ngày mai ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi phủ Lĩnh chủ, chúng ta chỉ có thời gian đêm nay! Không thể lãng phí."

"Tuyết nhi!"

Lâm Dương đau đầu nhìn muội muội vẫn bốc đồng này.

Chẳng lẽ, tình hình vừa rồi nàng nhìn không ra sao? Lĩnh chủ căn bản là không để nàng vào mắt, chẳng sợ thật sự bị nàng đắc thủ thành công, cũng tuyệt đối sẽ không phụ trách với nàng, có lẽ hắn sẽ giết nàng để giải quyết chuyện phía sau!

"Ca, nếu ngươi không muốn giúp ta, ta nhảy xuống từ nơi này."

Lâm Tuyết chạy đến bên hồ, quay đầu nhìn về phía Lâm Dương, uy hiếp nói.

"Ta nói rồi, nếu ta không sinh một đứa trẻ vì Lĩnh chủ, ta sẽ chết cho ngươi xem!"

"Ngươi..." Trái tim Lâm Dương hung hăng run run một chút, hắn nhắm hai mắt lại, thật lâu sau mới lặng lẽ mở ra, nhìn về phía Lâm Tuyết, nói: "Ta biết rồi, Tuyết nhi, ta sẽ giúp ngươi, chỉ là hi vọng sau này ngươi không cần lại tùy hứng như thế."

Lâm Tuyết đắc ý cười, không chút thấy khuôn mặt tái nhợt của ca ca mình.

"Ta tin tưởng mình có tài cán sinh một nam hài vì Lĩnh chủ, đến lúc ấy, ta sẽ làm cho phu nhân và đại tiểu thư đều dựa vào hơi thở của ta mà sống, về phần Hồng Liên Lĩnh này, ta mới sẽ không tặng cho người ngoài! Vị trí Lĩnh chủ chỉ có thể do nhi tử kế thừa!"

...

Yến hội liên tục hồi lâu mới kết thúc, nhưng mà, trong tay Hồng Liên Lĩnh chủ vẫn còn có không ít công vụ muốn xử lí, bởi vậy, hắn để cho Đông Phương Ngọc trở về nghỉ ngơi trước, bản thân tính toán xử lý những công vụ đó một lần cuối cùng.

Dù sao, ở trước khi giao Hồng Liên Lĩnh cho Cố Nhược Vân, hắn cần làm tốt tất cả mọi chuyện.

Trong thư phòng.

Hồng Liên Lĩnh chủ vùi đầu xem những thư tín trong tay, mày khi thì nhíu chặt, khi thì nới lỏng ra, đúng lúc này, ngoài thư phòng truyền đến một hồi tiếng đập cửa: "Lĩnh chủ, phòng bếp đưa tới bữa ăn khuya, thuộc hạ có thể bưng vào không?"

"Vào đi."

Hồng Liên Lĩnh chủ nhàn nhạt phân phó một tiếng.

Một gã sai vặt đi đến từ ngoài cửa, trong tay hắn bưng một ly chè hạt sen, chậm rãi đi đến trước mặt Hồng Liên Lĩnh chủ.

Hồng Liên Lĩnh chủ cầm lấy thìa, cẩn thận uống một ngụm, ở sau khi ăn xong một ngụm kia hắn lập tức nhíu mày: "Chè hạt sen này không phải là phu nhân hầm?"

"Khởi bẩm Lĩnh chủ, đây là chè hạt sen nha hoàn phòng bếp hầm."

"Thì ra là thế," Hồng Liên Lĩnh chủ gật gật đầu, cau mày nói: "Ta còn đang hỏi vì sao mùi vị này khác với phu nhân hầm? Ta vẫn là thích chè hạt sen phu nhân hầm, một chén này ban thưởng cho ngươi."

Vẻ mặt gã sai vặt kinh hỉ.

Hắn kinh hỉ không phải là chè hạt sen, mà là, đây là đồ Lĩnh chủ ban cho.

"Thời điểm không còn sớm, bản Lĩnh chủ phải đi về bồi phu nhân ngủ, ngươi ở trong này uống xong chè hạt sen là có thể rời đi."

Nói xong lời này, Hồng Liên Lĩnh chủ đứng dậy, đi tới ngoài thư phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.