Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1650: Lại về Ẩn Môn (hai)



Edit: kaylee

Huống chi, lấy thực lực hiện giờ của Cố Nhược Vân, Ôn gia cũng hoàn toàn không làm gì được nàng.

...

Ôn gia.

Trong phòng ngủ truyền lưu một hương thơm thanh nhã, Ôn Nhã ngóng nhìn nữ tử kia ngồi ngẩn người ở trước cửa sổ, chậm rãi đi qua: "Ôn Nguyệt, Ôn gia chúng ta tìm cho ngươi một nữ tế vĩ đại như thế, vì sao ngươi còn cảm thấy không vui? Chẳng lẽ ngươi thật sự thích Cố Sanh Tiêu?"

Thân mình Ôn Nguyệt cương cứng một chút, hơi hơi rũ mi mắt xuống, không nói được lời nào.

"Nguyệt Nhi, Tả Sử đại nhân coi trọng ngươi như thế, chẳng sợ hắn bị Môn chủ xử phạt mấy ngày, nhưng vẫn thời khắc nhớ thương ngươi! Người vĩ đại như vậy muốn cưới ngươi làm thê tử, đó là vinh hạnh của ngươi, ngày mai sẽ là ngày thành hôn của các ngươi, hi vọng ngươi có thể chuẩn bị cho tốt."

Ôn Nhã còn muốn tiếp tục khuyên bảo Ôn Nguyệt, lại thấy đối phương xoay đầu đi, căn bản không liếc nhìn nàng ta một cái.

Hành động của Ôn Nguyệt chọc giận Ôn Nhã, âm thanh cũng dần dần lạnh xuống.

"Ôn Nguyệt, ta nói cho ngươi biết, lúc này đây ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả! Tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia có cái gì tốt? Hiện giờ hắn chỉ là nô lệ của Ôn gia chúng ta mà thôi, một nô lệ, xứng với ngươi sao? Tả Sử đại nhân thì khác, hắn là người bên trong Ẩn Môn, địa vị Ẩn Môn ngươi hẳn là rõ ràng! Gả cho hắn, từ đây về sau, Ôn gia chúng ta cũng nước lên thì thuyền lên!"

Ở mấy tháng trước, một hồi khảo hạch, làm cho Ôn Nhã nhận thức người như Cố Nhược Vân! Cho dù ở trong khảo hạch, nàng ta ỷ vào Tả Sử thiên vị mà khắp nơi khó xử Cố Nhược Vân, cuối cùng vẫn là để cho nữ nhân kia thành công tiến vào Ẩn Môn, càng là đạt được Thánh Thú tán thành!

Nhưng mà, Ôn Nhã cũng không có để Cố Nhược Vân vào mắt, cho dù nàng may mắn được Thánh Thú tán thành lại như thế nào? Nói đến cùng, nàng cũng không phải người bên trong Ẩn Môn! Nếu không, Môn chủ cũng sẽ không thể để nàng rời đi Ẩn Môn.

Đáng tiếc là, Ôn Nhã cũng không biết, thời điểm Cố Nhược Vân rời đi cũng bắt cóc Thánh Thú Ẩn Môn đi, nếu nàng ta có thể biết chuyện này, sợ rắng bất luận như thế nào cũng không dám lại khó xử Cố Sanh Tiêu.

Mà nàng ta càng không biết là, Thánh Nữ Ẩn Môn, chính là mẫu thân của Cố Sanh Tiêu Đông Phương Ngọc!

Một Tả Sử mà thôi, như thế nào so sánh với Thánh Nữ Ẩn Môn?

"Nguyệt Nhi, Ôn gia chúng ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nuôi ra bạch nhãn lang như ngươi? Hiện tại Ôn gia chúng ta tổn thương thảm trọng, Mộ Dung gia tộc lại luôn khó xử chúng ta, nếu ngươi không gả cho người bên trong Ẩn Môn, Ôn gia chúng ta lại khó có thể sống yên."

Ôn Nguyệt mím khóe môi, không nói gì, trong lòng nàng đối với những kẻ gọi là người nhà đó đã không có tình thân gì, có chỉ là vô biên vô hạn hận ý.

Hiện giờ, bọn họ vì tư lợi của bản thân, vậy mà muốn làm cho nàng gả cho nam nhân không thương?

Ôn Nguyệt rất muốn cười, đương nhiên, nàng cũng bật cười, lại vẫn không nói nhiều một lời, giống như coi Ôn Nhã bên cạnh trở thành không khí.

"Nguyệt Nhi, lần đầu tiên, ngươi vụng trộm thả Cố Sanh Tiêu chạy, khi đó ta đã biết ngươi khẳng định là yêu hắn, nếu không vì sao ngươi phải mạo hiểm thả hắn rời đi? Ai biết Cố Sanh Tiêu này lại ngu dốt như thế tự chui đầu vô lưới! Hiện giờ càng là rơi vào đến trong tay Ôn gia chúng ta, hắn thân là con rối, Ôn gia chúng ta kêu hắn làm gì hắn đều không thể cự tuyệt, làm cho hắn tự sát hắn cũng phải tự sát, nếu ngươi muốn Cố Sanh Tiêu còn sống, thì ngoan ngoãn gả cho ta!"

Rốt cục Ôn Nguyệt cũng mở miệng nói chuyện: "Các ngươi làm Cố đại ca thành con rối, thực lực hiện tại của hắn lại mạnh mẽ như vậy, vì sao không để cho hắn bãi bình tất cả mọi chuyện cho các ngươi? Còn muốn làm cho ta gả cho Tả Sử?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.