Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1652: Lại về Ẩn Môn (bốn)



Edit: kaylee

Ẩn Môn, là tồn tại cho dù là Thành chủ đều phải cho ba phần mặt mũi!

Nữ nhi Ôn gia này gả vào Ẩn Môn, chẳng phải là dẫm phải vận *** chó sao?

"Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, mấy người các ngươi đi ra hết cho ta."

Ngay tại sau khi tiếng nói của người qua đường kia chấm dứt, Cố Nhược Vân lạnh lùng phân phó nói.

Bá!

Trong phút chốc, bốn luồng sáng từ trong thân thể của nàng xuất ra, hóa thành bốn vị tuấn nam mỹ nữ đứng ở trước mặt Cố Nhược Vân.

"Đập cho ta, đập Ôn gia này cho ta, lại tìm ra huynh trưởng của ta."

"Vâng, chủ nhân."

Nghe được Cố Nhược Vân phân phó, bốn người lập tức nhằm về phía Ôn gia, chỉ thấy một ngụm Long tức phun tới, cửa lớn Ôn gia đã bị đạp thành hai nửa.

"Cô nương, ngươi đây là muốn chết à?"

Người qua đường kia bị hành động của Cố Nhược Vân dọa sợ, vội vàng nói: "Ta vừa đã nói rất rõ ràng! Nữ nhi của Ôn gia này gả cho Tả Sử Ẩn Môn, cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, cho dù không có điểm này, Ôn gia cũng tuyệt đối không phải là người bình thường có thể đắc tội!"

Giống như không có nghe được lời nói của người qua đường, Cố Nhược Vân đi tới cửa lớn Ôn gia.

Cùng lúc đó, vô số hộ vệ Ôn gia chạy ra từ trong cửa, bao vây quanh đám người Cố Nhược Vân, hét lớn một tiếng: "Các ngươi thật to gan, cũng dám đến Ôn gia quấy rối, muốn chết!"

Thiên Bắc Dạ Nhẹ nhàng nhếch khóe môi, ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, mắt đỏ thị huyết mà yêu dị đảo qua đám hộ vệ này: "Cố Sanh Tiêu ở đâu?"

Đầu lĩnh hộ vệ kia không để ý đến lời Thiên Bắc Dạ nói, mà là hừ lạnh một tiếng: "Ôn gia chúng ta không có Cố Sanh Tiêu gì, các ngươi dám can đảm mạo phạm Ôn gia, quả thực chính là đang tìm cái chết! Nếu các ngươi không muốn chết quá thống khổ, thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói cho ta, nói không chừng còn có thể lưu lại toàn thây cho các ngươi!"

"Chỉ bằng các ngươi? Cũng muốn ngăn lại bản đại nhân?"

Chu Tước cười lạnh một tiếng, trên mặt oa nhi đáng yêu hiện lên vẻ dữ tợn.

"Ôi, vậy mà còn có tiểu thí hài? Không nghĩ tới hiện tại tiểu thí hài cũng càn rỡ như thế, vậy mà dám uy hiếp chúng ta, muốn chết!"

Phụt!

Người hộ vệ này vừa mới nói xong, đã thấy thân thể nho nhỏ kia của Chu Tước nhằm về phía trước, rất nhanh đã đến trước mặt của hắn, tay nhỏ bé trực tiếp xâm nhập ngực của hắn, sau khi rút ra, trong tay nhỏ của nàng có một trái tim đỏ tươi đang đập.

Thân mình hộ vệ chấn động, hắn nhìn xuống ngực bị vỡ ra một cái động lớn của mình, mắt trừng thật lớn, chậm rãi ngã xuống.

"Hiện tại, các ngươi còn dám nói ta là tiểu thí hài?"

Mặt mày Chu Tước phô trương, giọng điệu phách lối: "Thời điểm bản đại nhân sinh ra, phỏng chừng lão tổ tông nhà ngươi còn chưa sinh ra, cuộc đời này bản đại nhân gặp qua phong cảnh, nhiều hơn mấy đời nhà các ngươi gặp qua! Đương nhiên, người bản đại nhân giết trong đời này, phỏng chừng có thể chồng chất thành núi, chỉ bằng đám cẩu tạp chủng các ngươi này cũng dám kêu gào ở trước mặt bản đại nhân?"

Trong khoảng thời gian này, thực lực bốn thú đều tăng lên không ít, phỏng chừng bọn họ thổi một ngụm những hộ vệ đó đều sẽ biến mất.

"Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, các ngươi thu thập nơi này một chút, ta đi mang Cố Sanh Tiêu lại." Bạch Hổ Vân Dao nhìn nhóm đồng bọn trước mặt, mặt mày ngưng trọng nói.

"Được, ngươi đi đi, chúng ta sẽ thu thập sạch sẽ nơi này, không để lại một chút rác nào."

Tầm mắt Thanh Long dừng ở trên người Vân Dao, trong mắt hàm chứa dịu dàng.

Thấy một màn như vậy Cố Nhược Vân nhẹ vỗ cằm, cười như không cười nói: "Tiểu Dạ, có phải chúng ta nên làm chuyện Thanh Long và Bạch Hổ một chút hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.