Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1667: Lại về Ẩn Môn (mười chín)



Edit: kaylee

Cố Sanh Tiêu kinh ngạc nhìn Ôn Nguyệt.

Ôn Nguyệt ái mộ hắn, hắn biết, lại không nghĩ rằng nhát gan như nàng, vậy mà sẽ nói ra lời thổ lộ như vậy ở ngay trước mặt mình.

"Ôn Nguyệt," Cố Sanh Tiêu nhíu mày: "Ta đối với ngươi, trừ bỏ cảm kích ra, cũng không có cảm tình gì khác."

Không thương chính là không thương!

Hắn chẳng phải người thích bốn chọn ba, đã không thích Ôn Nguyệt, hắn sẽ nói ra, làm cho nàng đi tìm nơi quy túc của mình.

Có thể là sớm đã biết đáp án rồi, trong mắt Ôn Nguyệt chỉ có một chút thất vọng, cũng không có cảm xúc khác.

"Ta đã biết, Cố đại ca, kỳ thực ngay từ đầu ta đã biết, huynh sẽ không thích ta! Trước kia ta tưởng vì ta họ Ôn, huynh mới không nhận ta, hiện giờ ta cũng hiểu được, là trong lòng huynh căn bản là không có ta."

Ôn Nguyệt hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta cũng không hối hận, ít nhất ta đã nói ra tâm ý của ta."

Nàng không phải là người cầm được không buông được, đối phương không thích nàng, nàng cũng không muốn làm quá nhiều dây dưa.

"Cố đại ca, ta có thể làm muội muội của huynh sao?"

Ôn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Sanh Tiêu, nói: "Cho dù không thể làm thê tử của huynh, ta cũng muốn làm người thân của huynh, ta biết, ta không thể so sánh với người thân cùng huyết mạch của huynh, nhưng mà, ta chỉ cần có thể gọi huynh một tiếng ca ca, đã cảm thấy thỏa mãn."

Cố Sanh Tiêu trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Ngươi vẫn luôn đều kêu ta là Cố đại ca, cho nên, ta cũng nhận muội tử ngươi này."

"Thật sự?" Trong lòng Ôn Nguyệt vui vẻ, trong mắt cũng hiện ra ý cười: "Cố đại ca, vậy từ nay về sau, huynh chính là ca ca của ta."

"Ừ," Sắc mặt Cố Sanh Tiêu không còn lãnh khốc lúc trước: "Nếu ta là ca ca của ngươi, vậy sau này nếu như ngươi bị bắt nạt, có thể tới tìm ta hỗ trợ, mặt khác, sau này khi thành thân ngươi, ta sẽ thay ngươi chuẩn bị hậu lễ."

"Cảm ơn Cố đại ca."

Ôn Nguyệt cười rất là vui vẻ, nhưng không ai biết, giờ khắc này lòng của nàng đang nhỏ máu.

Nhưng nếu nàng muốn đi theo bên người Cố Sanh Tiêu, cũng chỉ có biện pháp này! Dù sao cũng tốt hơn sau này rốt cuộc nhìn không tới hắn!

Như thế, nàng cũng đã thỏa mãn ...

"Nếu không có chuyện gì, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn tiếp tục tu luyện."

"Vâng, Cố đại ca."

Ôn Nguyệt cười rất là vui vẻ, nàng nhìn Cố Sanh Tiêu, nói: "Cố đại ca, cả đời này, có thể nhận biết huynh, ta thật sự rất vui vẻ."

Dứt lời, nàng không cho Cố Sanh Tiêu cơ hội phản ứng, lập tức xoay người đi ra ngoài, hơn nữa đóng lại cửa phòng.

Cố Sanh Tiêu ngóng nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc lắc đầu, phía trên khuôn mặt lãnh khốc dương một chút bất đắc dĩ.

Hắn không có cảm giác đối với Ôn Nguyệt, tự nhiên không muốn lừa gạt nàng, cũng may Ôn Nguyệt buông lời, vì vậy hắn cũng có thể an tâm...

"Sanh Tiêu."

Một tiếng nói dịu dàng vang lên ở cửa.

Cố Sanh Tiêu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn bạch y nữ tử đứng ở cửa, hỏi: "Nương, sao người lại tới đây?"

"Ta chỉ là đến xem, lại không cẩn thận nghe được Ôn Nguyệt thổ lộ với con," Đông Phương Ngọc bước vào, chậm rãi đi đến chỗ Cố Sanh Tiêu, rồi sau đó ngồi xuống bên người của hắn, nói: "Hôn nhân đại sự của muội muội con đã giải quyết, hiện tại đến lượt con, ta thấy đứa nhỏ Ôn Nguyệt này nhưng là rất tốt, chúng ta cũng không phải người chú trọng dòng dõi, chỉ cần là con thích, mặc kệ đối phương có thân phận gì, mẫu thân đều sẽ coi như chính mình sinh."

Cố Sanh Tiêu lắc lắc đầu: "Con đối với Ôn Nguyệt chỉ có cảm kích, cũng không có tình yêu, nếu không chịu trách nhiệm cưới nàng, sẽ hủy cả đời nàng, hiện giờ như vậy đã là rất tốt, ít nhất sẽ không có lỗi với nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.