Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1676: Ba năm (một)



Edit: kaylee

Đối mặt với vấn đề của nam nhân, Cố Nhược Vân chỉ là nhàn nhạt cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ là lúc đi theo bên cạnh nam nhân, toàn thân nàng đều mang theo đề phòng.

Chỗ không xa, một sơn động ánh vào trong tầm mắt của bọn họ, Cố Nhược Vân sợ run một chút, trong mắt lóe lên một chút cảnh giác.

"Vân Nhi, Tá Thượng Thần hẳn là ở trong này, đi thôi, chúng ta vào xem trước."

Nam nhân mỉm cười đi đến bên người Cố Nhược Vân, nâng tay muốn ôm bờ vai của nàng, có lẽ là nữ tử nghe thấy tin tức liên quan tới Tá Thượng Thần nên rất là hưng phấn, nhanh chóng đi về sơn động, cũng vừa đúng lúc né tránh đụng chạm của hắn.

Nhìn bóng dáng nữ tử đi xa, nam tử hơi hơi nhíu mày, nhưng mà, hắn cũng không có nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo sau lưng Cố Nhược Vân đi vào bên trong sơn động...

Từ bên ngoài nhìn lại, trong sơn động một mảnh tối đen, nhưng chờ sau khi đi vào sơn động, lại phát hiện trong toàn bộ sơn động đều là một mảnh kim bích huy hoàng, loáng thoáng lộ ra một loại cảm giác xa hoa quý khí.

"Yêu nghiệt!"

Chỉ là liếc mắt một cái, Cố Nhược Vân đã nhìn thấy nam tử yêu nghiệt bị đóng ở trên cột đá, bước nhanh đi qua.

Nam tử yêu nghiệt có thể là nghe thấy được âm thanh của nàng, hơi hơi mở đôi mắt, sau khi nhìn thấy nữ tử thanh lệ xuất hiện ở trước mặt hắn, đầu tiên là sợ run một chút, rồi phục hồi tinh thần lại, há miệng thở dốc với nàng, nhưng không cách nào phát ra một chút âm thanh.

Nhưng mà, Cố Nhược Vân vẫn là từ trong khẩu hình của hắn có thể thấy được, hắn là làm cho nàng đi mau!

"Vân Nhi, ta đoán nơi này rất nguy hiểm, cho nên Tá Thượng Thần muốn cho nàng chạy nhanh rời đi nơi này." Nam nhân trông thấy khẩu hình của Tá Thượng Thần, khóe môi giương lên một nụ cười mê hoặc lòng người, hắn chậm rãi tiến lên, mắt đỏ yêu dị nhìn nam tử yêu nghiệt bị đóng ở trên cột đá.

Tá Thượng Thần hiển nhiên cũng phát hiện nam nhân phía sau Cố Nhược Vân, trong đôi mắt hoa đào kia hiện lên vẻ sợ hãi, càng nhiều hơn vẫn là sốt ruột, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ giống như dã thú.

"Tiểu Dạ, đây là có chuyện gì?" Cố Nhược Vân nhìn Tá Thượng Thần, nhíu mày hỏi: "Vì sao Tá Thượng Thần không cách nào phát ra âm thanh?"

Thiên Bắc Dạ nhìn Tá Thượng Thần, nhàn nhạt nói: "Hình như hắn trúng độc gì đó, làm cho hắn không cách nào nói chuyện, hơn nữa, hiện tại hắn bị đóng ở phía trên cột đá, chúng ta muốn mang hắn đi cũng không dễ dàng như vậy."

Phía trên cột đá, tay chân của nam nhân yêu nghiệt đều bị cái đinh ghim chặt chẽ, toàn thân đều là có vết máu chảy ra. Mà nhìn thấy tình cảnh này, làm cho tâm của Cố Nhược Vân đều không tự chủ được run run một chút, đáy mắt nồng đậm sát ý.

"Mặc kệ như thế nào, ta đều phải dẫn hắn đi, nếu để cho ta biết chuyện này là ai làm, ta tất sẽ không chết không ngừng với hắn!"

Mấy chữ này, nàng là nói với nam tử tóc bạc bên cạnh, trong mắt thanh lãnh của nàng lộ ra vẻ kiên nghị, làm cho tâm của nam nhân bất giác run run một chút, càng là cho rằng thân phận của mình bị nàng nhìn thấu.

Chỉ là, rất nhanh âm thanh của nữ tử lại vang lên: "Tiểu Dạ, chàng sẽ giúp ta, đúng không?"

Nghe nói như thế, nam nhân theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.

Còn may! Nàng nói lời này với mình chẳng phải nhìn thấu thân phận của hắn, mà là muốn làm cho hắn hỗ trợ.

"Vân Nhi, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta đều sẽ giúp nàng."

Thiên Bắc Dạ dương môi nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng trước sau như một.

Nhưng mà, lúc này đây, Cố Nhược Vân lại từ đáy mắt hắn, nhìn không tới sự tồn tại của nàng! Tất cả dịu dàng đều là ngụy trang của nam nhân mà thôi.

"Yêu nghiệt, lát sau ngươi kiên nhẫn một chút, ta sẽ cứu ngươi ra."

Cố Nhược Vân chậm rãi đi đến bên người Tá Thượng Thần, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.