Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1796



Edit: kaylee

Đông Phương thế gia.

Bởi vì sinh thần của Đông Phương lão gia tử, vậy nên, giờ phút này bên trong thành Đông Phương đã kín người hết chỗ, cường giả các nơi đều tiến đến chúc mừng, cho dù là hai phương thế lực đứng đầu đại lục kia đều phái người tiến đến.

Lúc này, phía trên đường phố phồn hoa của thành Đông Phương, cánh tay Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng ôm lấy eo của Cố Nhược Vân, bên môi giương lên độ cong yêu dã, đôi mắt đỏ trước sau ngóng nhìn nữ tử thanh lệ đứng ở bên người hắn.

“Vân nhi, hôm nay là sinh thần của Đông Phương lão gia chủ, nàng nói chúng ta tặng ông ấy cái gì tương đối tốt?”

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhún vai: “Mấy năm nay bế quan luyện đan, cuối cùng là làm ta luyện chế ra một loại đan dược có thể làm Võ Tôn nháy mắt tới cảnh giới Siêu Phàm, tuy nói sau khi dùng đan dược, tu vi về sau một bước khó đi, nhưng mà, đối với lão gia tử vốn đã không cách nào tăng tiến tu vi mà nói, tất nhiên là lễ vật tốt nhất.”

Lão gia tử gần đến năm thọ, nếu muốn cho ông lại sống lâu thêm một đoạn thời gian, chỉ có thể đột phá thực lực! Nhưng với thiên phú của ông, là quả quyết không có khả năng lại có tiến bộ, bởi vậy, Cố Nhược Vân mới có thể ở trong mấy năm này vứt bỏ Thiên Bắc Tầm, đi theo Thiên Bắc Dạ tìm một nơi bế quan.

Mục đích chính là vì nghiên cứu đan dược.

Còn vì sao mang theo Cố Uyển Bạch, đó là bởi vì lấy thiên phú của Cố Uyển Bạch, có thể có trợ giúp đối với nàng!

Cũng may, rốt cuộc nàng đã nghiên cứu thành công ở trước sinh thần của lão gia tử! Có viên đan dược này, lão gia tử sống thêm mấy trăm năm không thành vấn đề.

Ngay tại lúc đám người Thiên Bắc Dạ tính toán đi trước, đột nhiên, một bàn tay từ phía sau duỗi tới, ngay sau đó chính là một âm thanh vui sướng.

“Tiểu Hoàng Nhi, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được ngươi!”

Ầm!

Ở lúc tay kia còn không chạm tới Thiên Bắc Dạ, một lực lượng cường đại bùng nổ ra, đẩy thân thể nam nhân về phía sau vài bước.

“Tiểu Hoàng Nhi, ngươi……”

Tử Thiên Cảnh nhíu chặt mày, vừa định mở miệng giáo huấn, lại ở khi ngẩng đầu trông thấy một khuôn mặt xa lạ.

Hắn giật mình, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình: “Xin lỗi, nhận sai người, bóng dáng của ngươi rất giống đệ đệ ta, cho nên ta coi ngươi thành hắn.”

Vừa rồi, rất xa thấy hai bóng người phía trước, hắn còn đang tò mò, như thế nào tiểu tử này Dạ Tư Hoàng thông suốt? Vậy mà có nữ tử cùng ở bên? Ai biết hắn lại là nhận sai người……

Nhưng mà, hắn cũng không nghĩ tới, lại có người có bóng dáng giống Dạ Tư Hoàng như thế!

Cùng là một đầu tóc bạc, một bộ hồng y! Chì nhìn bóng dáng, hắn không nhận sai mới là lạ!

Thiên Bắc Dạ khẽ cau mày, cũng không có để ý tới Tử Thiên Cảnh, đôi con ngươi màu đỏ của hắn nhìn về phía hai người đi đến phía sau Tử Thiên Cảnh.

Hai người kia thật có thể nói là một đôi tuấn nam mỹ nữ! Nam nhân tuấn mỹ tà mị, nữ tử cũng là tuyệt sắc xuất trần! Nhưng mà, đối với Thiên Bắc Dạ, dung mạo của hai người kia xuất sắc cỡ nào cũng không có quan hệ với hắn.

Hắn để ý, là lực lượng ngập trời cất dấu trên người hai người này.

“Vân nhi.”

Thiên Bắc Dạ ôm chặt thân thể của Cố Nhược Vân, trong con ngươi huyết hồng xẹt qua một chút khác thường: “Hai người kia rất nguy hiểm.”

Là người nguy hiểm nhất, hắn từng gặp từ trước tới nay!

“Thiên Cảnh, trở về,” Mộ Như Nguyệt nhìn Tử Thiên Cảnh, nhàn nhạt gọi một tiếng, rồi sau đó, tầm mắt của nàng chậm rãi chuyển về phía Cố Nhược Vân, trong hai tròng mắt lạnh băng hiện lên cảm xúc tán thưởng.

Không nghĩ tới, ở trong phiến không gian này, cũng sẽ có người cường đại như vậy! Quả nhiên, mỗi một không gian đều sẽ có người cầm quyền không gian! Nếu nàng không có đoán sai, hai người kia, chính là tồn tại chí cao vô thượng không gian này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.