Thân thể mềm mại của Kim Tương Nhi nhẹ nhàng run rẩy, nàng cắn chặt môi tái nhợt, ánh mắt ai oán ngóng nhìn khuôn mặt như hoa đào trước mắt kia.
Chỉ cần là một nam nhân, đều sẽ có loại tình cảm thương hương tiếc ngọc đúng không? Nhưng vừa rồi nam nhân này lại có thể dùng loại lời nói này nhục nhã bản thân? Còn nói nàng ngay cả làm nha hoàn thô sử của hắn cũng không xứng!
Kỳ thực, lời này của Tá Thượng Thần chẳng phải chỉ vì nhục nhã nàng, hắn nói đều là sự thật! Ở trong Huyền Âm Điện, đừng nói là nha hoàn thô sử, ngay cả quét dọn nhà xí đều là cao thủ số một số hai ở trong bốn nước! Cho dù nữ nhân này có xinh đẹp, nhưng tâm cơ không thuần, thực lực quá yếu, ngay cả quét dọn nhà xí cũng không có phần của nàng!
Hơn nữa so dung nhan, hắn nhưng là cảm thấy Tiểu Vân Nhi cảnh đẹp ý vui hơn, nhất khuôn mặt thanh lệ xuất trần thoát tục, làm cho người ta nhìn thế nào cũng không ngấy.
"Tứ hoàng tử, lời này của ngươi nhưng là nói sai rồi," Bàng Nhiên mặt cười nở hoa:
"Phần lớn nữ tử Huyền Vũ Quốc chúng ta đều là tương đối dè dặt, giống loại nữ nhân này chỉ là bộ phận nhỏ mà thôi, quả thực là sỉ nhục của Huyền Vũ Quốc chúng ta, giống như mấy đời không được thấy nam nhân, gặp một người tưởng bổ nhào vào một người."
Thoải mái!
Hiện tại Bàng Nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái!
Một nhà Thừa Tướng đều là nanh vuốt của Lâm Quý Phi, Kim Tương Nhi này hắn cũng đã sớm khó chịu, nhưng vẫn luôn tìm không thấy cơ hội trừ bỏ phủ Thừa Tướng.
"Hả?" Tá Thượng Thần khẽ nhíu mày liễu, tựa tiếu phi tiếu: "Vậy lần sau bổn hoàng tử xuất môn còn phải xem hoàng lịch một chút, miễn cho vận khí kém đến mức gặp nữ nhân như vậy! Quả nhiên là xúi quẩy."
Kim Tương Nhi chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, nàng không nghĩ tới Tứ hoàng tử lại có thể nhìn nàng như vậy! Còn nói gặp bản thân là hắn vận khí quá kém! Tốt xấu gì nàng cũng là thiên kim phủ Thừa Tướng, đừng nói là làm bạn Tứ hoàng tử, chính là trở thành chính phi của hắn đều là dư dả.
Đúng rồi! Nhất định là tại nữ nhân này! Nếu không có nàng, Tứ hoàng tử sẽ không dùng thái độ kém như vậy đối với mình!
Nghĩ đến đây, ánh mắt oán hận của Kim Tương Nhi quét về phía Cố Nhược Vân, ánh mắt kia giống như là lưỡi dao muốn cắt thân thể của nàng thành mảnh nhỏ, cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, thu hồi nước mắt trong mắt, hơi hơi hành lễ với Tá Thượng Thần, nói: "Tứ hoàng tử điện hạ, lần này là tiểu nữ tử lỗ mãng, nhưng mà tiểu nữ tử cũng không phải người tùy tiện, hôm nay muốn cùng Tứ hoàng tử ngồi chung cũng chỉ là ngưỡng mộ sự tao nhã của Tứ hoàng tử, xin thứ cho tiểu nữ tử quấy rầy, cáo từ."
Nói xong lời này, nàng lập tức vội vàng đi về phía ngoài cửa, chỉ là lúc vừa đi tới cửa, một luồng gió lạnh đột nhiên truyền đến từ phía sau, giống như là có một bàn tay hung hăng dừng ở trên lưng của nàng, lập tức thân thể của nàng bay ra xa mấy thước, ‘phịch’ một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, rơi trên cây nhãn trước mặt kia.
Tá Thượng Thần như là không có việc gì thu hồi tay, âm thanh lười nhác tản mạn: "Vận khí của nàng không tệ, hôm nay tâm tình của bổn hoàng tử tốt, cũng chỉ dạy dỗ nàng một chút, nếu đổi thành lúc tâm tình của bổn hoàng tử không tốt……...."
Vậy nàng tất nhiên sẽ máu tươi tại chỗ!
Dù sao người có thể một tay chống đỡ Huyền Âm Điện, sao có thể là cái loại người biết nương tay? Hắn giết người luôn luôn là xem tâm tình mà quyết định.
"Tiểu Vân Nhi, chúng ta đã không gặp lâu như vậy, không bằng…….. Ngươi trước ôm ta một cái như thế nào?"
Thu hồi vẻ mặt lo lắng, Tá Thượng Thần lại nở nụ cười, nụ cười kia tươi như hoa, lập tức làm mọi người kinh diễm.
Chỉ là vừa rồi nhìn thấy Kim Tương Nhi chịu thiệt, lúc này đây mặc kệ mê luyến cỡ nào, không còn có người dám đi lên bắt chuyện..........