Trong trạch viện, gió thổi cuốn lá rơi, khuôn mặt Hạ Khởi âm trầm, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là trong cặp mắt kia có âm ngoan độc lạt rõ ràng, khẽ mím môi bên môi mang theo cười lạnh, tràn đầy lạnh lùng.
Đột nhiên, lão giả mặc áo bào xanh nói nói cười cười từ bên ngoài đi đến, mà đứng ở bên cạnh ông là một thiếu nữ áo xanh, thiếu nữ kia ngũ quan thanh tú, mắt trong veo như nước, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, cho dù không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, lại làm cho người ta nhìn mà cảm thấy vô cùng thư sướng.
Nhưng mà, sau khi mắt thấy hai người, sắc mặt Hạ Khởi càng âm lãnh, trong lòng xuất hiện bất mãn và ghen tị càng thêm mạnh mẽ.
Dựa vào cái gì?
Tiểu súc sinh Hạ Lâm Ngọc kia chiếm tất cả yêu thương của lão nhân này cũng thôi đi, đối đãi một người ngoài ông cũng có thể ôn hòa như vậy, vì sao từ đầu đến cuối lại vẫn luôn là một gương mặt ở trước mặt thân sinh nhi tử của mình?
Nghĩ nghĩ, Hạ Khởi hít vào một hơi thật sâu, thu lại âm ngoan trong mắt, tay áo như gió đi về phía Hạ lão gia tử, nói: "Phụ thân, rốt cục người đã trở lại, chắc hẳn vị này chính là Cố Nhược Vân chủ tử của Bách Thảo Đường? Quả nhiên là người tài, ta ngưỡng mộ đã lâu."
Trên mặt của y mang theo tươi cười ôn hòa, nhưng không ai nhìn thấy tay đặt ở trong ống tay áo của y đã nắm chặt thành nắm tay, trong lòng có lửa giận khó có thể bình phục.
Tên Triệu trưởng lão kia thật sự vô dụng, lại có thể không giải quyết được nữ nhân này, còn để cho lão nhân mang nàng về đến đây, kể từ đây, chỉ sợ muốn giết nàng đã tương đối khó khăn.
Càng quang trọng hơn là, y đã phái người đi Thanh Long Quốc truyền tin, nói là Hạ Lâm Ngọc Hạ gia giết chết Cố Nhược Vân! Chắc hẳn rất nhanh người Bách Thảo Đường sẽ đuổi theo Hạ Lâm Ngọc.........
Cho nên trước đó, Cố Nhược Vân phải chết!
"Hạ Khởi, ngươi ở trong này làm gì?"
Hạ lão gia tử trông thấy Hạ Khởi đứng ở trong viện, bất mãn nhíu mày, trừng mắt lạnh lùng nói: "Một người suốt ngày mặc kệ chính sự như người, cả ngày chỉ biết đi dạo ở bên ngoài, còn không nhanh cút đi đi tu luyện! Ngay cả một vãn bối như Ngọc nhi ngươi cũng không bằng, cho dù hắn đã từng là một phế vật cũng chưa từng buông bỏ tu luyện, nhưng ngươi nhìn ngươi, chỉ biết kết giao hồ bằng cẩu hữu (bạn bè không tốt), nhất là Triệu trưởng lão kia, căn bản không phải là thứ tốt gì! Người như thế nếu không phải có quan hệ với ngươi, như thế nào vào được Hạ gia ta? Về sau ngươi đừng quản chuyện bên trong Hạ gia, đi nhiều đọc sách nhiều tu luyện nhiều hơn đi."
Lời nói này, chẳng khác nào là tước hết tất cả quyền thế và quyền lực của Hạ Khởi.
Lập tức, tay ở trong ống tay áo kia càng nắm càng chặt, thậm chí nhẹ nhàng run lên, nhưng mà, bất luận nội tâm tức giận cỡ nào, tươi cười trên mặt y vẫn là không thay đổi, ôn hòa nói: "Phụ thân dạy dỗ đúng, nhi tử cẩn tuân dạy bảo, lập tức lui xuống trước."
Trong nháy mắt xoay người, khuôn mặt mang ý cười chậm rãi âm trầm xuống, trong mắt bắt đầu nổi lên ngọn lửa không cam lòng và tức giận, chỉ là cuối cùng y vẫn là ẩn nhẫn không phát.
Bởi vì lúc này, còn không phải lúc.........
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, nàng nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Khởi, trong mắt hiện lên mịt mờ.
"A!"
"A a a!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu tê tâm liệt phế từ trong sân phía trước truyền ra, làm cho sắc mặt của Hạ lão gia tử bên cạnh nhanh chóng biến đổi, rốt cuộc bất chấp Cố Nhược Vân, ‘xoát’ một cái lập tức vọt đi qua.
.............
Trong phòng, nam nhân thống khổ ôm đầu liều mạng đụng vào tường, người phía sau muốn đi kéo hắn, nhưng mà còn không có tiếp xúc đến hắn, trên người của hắn đã bộc phát ra khí thế cường hãn, ‘oanh’ một tiếng lập tức đánh bay tất cả mọi người ra ngoài.
Máu chảy xuống từ trên đầu, nhìn mà ghê người, hắn lại giống như không biết, một lần lại một lần dùng sức đụng đầu của mình vào vách tường vô cùng cứng rắn.