Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 480: Một trận chiến định thắng bại (một)



Edit: kaylee

Hôm sau.

Nắng sớm nổi lên.

Phía trên quảng trường náo nhiệt, mọi người đều châu đầu ghé tai, nhưng mà, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đông Phương thế gia đã không có khinh bỉ lúc ban đầu.

Nguyên nhân bởi vì, trận chiến ngày hôm qua của Lâm Lang, đã chinh phục rất nhiều người! Cho dù ở trong nhiều thiên tài như vậy nàng chẳng phải ưu tú nhất, nhưng mà, phần nghị lực và quả cảm kia lại làm tất cả mọi người khâm phục không thôi.

Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên.

Thành chủ hắng giọng một cái, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Các vị, hôm nay chúng ta tiếp tục hoàn thành tỷ thí kế tiếp! Hiện tại…...."

"Đợi chút!"

Lời còn của hắn chưa nói hết đã bị âm thanh phía dưới đánh gãy.

Sau đó, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía thiếu nữ mặc một bộ váy xanh phía trên quảng trường kia.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thiếu nữ chậm rãi bước ra bước chân, đi về phía lôi đài, trong gió nhẹ, tóc đen bay lên, ở nắng sớm trên khuôn mặt thanh lệ của nàng bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, hai mắt thanh lãnh bắn vào trong lòng mọi người.

"Nàng muốn làm cái gì?"

Vinh Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân đi về phía đài, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng sắc bén.

"Cô nương, đây là trận đấu," Thành chủ cũng không tự chủ được mà cau chân mày lại, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì chờ sau khi tỷ thí kết thúc lại nói."

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: "Thành chủ, đây là đã tỷ thí, chúng ta đây có thể dùng một trận chiến để định thắng bại hay không?"

"Một trận chiến định thắng bại? Có ý tứ gì?"

Mày của Thành chủ càng nhăn càng chặt, hiển nhiên không hiểu rốt cuộc nha đầu này muốn làm cái gì.

"Rất đơn giản," Tầm mắt của Cố Nhược Vân nhàn nhạt đảo qua mọi người trên quảng trường, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi: "Nếu có ai cảm thấy có thể đánh thắng được ta, vậy đi lên chiến đấu với ta! Nếu quả thật có người có thể đánh bại ta, vậy thì chứng minh Đông Phương thế gia ta thua, nếu không có, quán quân của trận thí luyện này, sẽ thuộc về Đông Phương thế gia ta!"

Yên lặng!

Sau khi Cố Nhược Vân nói ra lời này tất cả mọi người đều yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng gió xẹt qua đều có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng mà, sau khi yên lặng một lúc lâu, đột nhiên bộc phát ra chấn động mạnh mẽ, âm thanh tranh cãi ầm ĩ kia lập tức bao trùm khắp quảng trường.

"Nàng muốn một trận chiến định thắng bại? Lấy thực lực của một mình mình đấu với thiên tài của tất cả thế lực?"

"Không biết nữ nhân này lấy tự tin từ đâu đến, không nói Vinh Nguyệt và Tá Thượng Thần đã tới Võ Hoàng, những người khác cũng không phải nàng có thể ứng phó, Đông Phương thế gia cứ cho phép nàng làm bừa như vậy?"

"Điên rồi, nữ nhân này nhất định là điên rồi! Chỉ có đồ điên mới làm ra loại chuyện điên cuồng như này!"

Đừng nói là những người khác, ngay cả Đông Phương thế gia cũng bị hành động của Cố Nhược Vân làm phát hoảng, chẳng ai nghĩ tới nàng lại muốn dùng loại phương pháp này nhanh chóng kết thúc tỷ thí!

Lập tức nghĩ tới thiên phú hiển lộ ra của Cố Nhược Vân, trái tim dần dần yên ổn xuống.

Nói như vậy, chuyện không chắc chắn nàng sẽ không làm, đã dám can đảm làm ra loại quyết định này, vậy nàng đã có vạn phần nắm chắc!

Mà bọn họ, chỉ cần tin tưởng nàng là đủ rồi!

"Này…...." Thành chủ sợ run một chút, quay đầu nhìn về phía mấy người bên cạnh, "Ba vị trưởng lão, ngài xem……...."

"Được!" Bạch Hướng Thiên cười lạnh một tiếng: "Ta không có ý kiến, vậy cứ thay đổi một chút quy tắc tỷ thí vì nàng đi, chỉ cần nàng thắng trận đấu, ta sẽ tuyên bố Đông Phương thế gia đạt được thắng lợi! Nhưng mà nàng phải giải quyết tất cả chiến đấu ở trong một canh giờ!"

Nói cách khác, Cố Nhược Vân cần liên tục chiến đấu với người khác, không cách nào nghỉ ngơi.

Cho dù thực lực của nàng cường đại cỡ nào, chiến đấu liên tục cũng sẽ làm cho nàng kiệt lực, đến lúc đó vẫn như cũ phải thua không thể nghi ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.