Giọng nói nhàn nhạt của thiếu nữ vang lên ở trên quảng trường, rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.
So sánh với Bạch Hướng Thiên mang vẻ mặt âm trầm, trên khuôn mặt già nua của Cửu trưởng lão lại hiện lên vẻ thất vọng, thiên tài như thế, nếu có thể gia nhập Cửu U phủ thì thật tốt?
"Hừ!"
Vẻ mặt Bạch Hướng Thiên tối tăm hừ lạnh một tiếng, tầm mắt đảo qua trên người Cố Nhược Vân, âm thanh lạnh lùng nói ra: "Ngươi không gia nhập Tiên Địa ta, tất nhiên sẽ vì vậy mà hối hận!"
Nữ tử này chẳng những có thiên phú cường hãn, mà còn tâm ngoan thủ lạt, lqd nhân vật như vậy nếu không gia nhập Tiên Địa, vậy lão….... Cũng chỉ có thể làm cho nàng biến mất, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Nghĩ đến đây, tầm mắt của Bạch Hướng Thiên chậm rãi dời về phía Tá Thượng Thần ở một bên, lạnh nhạt nói: "Thiếu điện chủ Huyền Âm Điện, ta sớm đã nghe qua danh tiếng thiên tài của ngươi, hi vọng ngươi sẽ không làm ra quyết định ngu xuẩn giống như nàng."
Tá Thượng Thần vẫn luôn lười nhác nằm ở phía trên ghế kiệu, mắt phượng mỉm cười nói: "Thật có lỗi, Tiểu Vân Nhi lựa chọn gia nhập thế lực nào, ta sẽ lựa chọn thế lực giống như nàng."
Trên khuôn mặt hoa đào của hắn tràn đầy tươi cười xinh đẹp, quần áo màu hồng đào giống như cánh hoa múa nhẹ ở trong gió nhẹ.
Khuôn mặt của Bạch Hướng Thiên lạnh xuống, lão còn muốn nói gì đó, đã bị Thiên Khải Tôn Giả ở một bên đánh gãy.
"Bạch Hướng Thiên, đây là lựa chọn của bọn tiểu bối, ngươi còn muốn mạnh mẽ cưỡng bức hay sao?"
"Hừ!"
Bạch Hướng Thiên lại hừ lạnh một tiếng, che đậy sát khí trong mắt.
Ở sau khi Cố Nhược Vân và Tá Thượng Thần làm ra quyết định, thế lực khác cũng ào ào lựa chọn thế lực bọn họ muốn gia nhập, l.q.đ Vệ Y Y tự nhiên đi theo Cố Nhược Vân, mà Vinh Nguyệt không có gì ngoài ý muốn lựa chọn Tiên Địa.
Sự gia nhập của nàng, cũng làm cho trong lòng Bạch Hướng Thiên dễ chịu hơn một chút.
Sau khi tất cả mọi người còn lại chọn xong thế lực, mọi người trên quảng trường lập tức chậm rãi thối lui, so sánh với Tiên Địa và Linh Tông, Cửu U phủ thu thiên tài ngược lại là không được mấy người……....
............
Ban đêm, trong khách điếm, Lâm Lang hôn mê bất tỉnh nhẹ nhàng mở đôi mắt, nàng muốn hoạt động thân mình, lại khẽ động miệng vết thương, đau đến mức nàng hít một ngụm khí lạnh.
"Lâm Lang, con tỉnh?"
Đông Phương Trường Kim mắt sắc thoáng nhìn Lâm Lang, trong lòng vui vẻ, nhanh chóng bước lên phía trước, lqđ trấn an nói: "Miệng vết thương của con còn không có hoàn toàn phục hồi như cũ, vẫn là nghỉ ngơi cho tốt mới phải."
"Sư phụ," Lâm Lang nâng đôi mắt sáng ngời lên, nghiêm cẩn nhìn Đông Phương Trường Kim: "Lâm Lang không có cô phụ sự giao phó của người, đánh bại Cổ Lăng, nhưng mà, nhưng mà cuối cùng con vẫn là………."
"Lâm Lang."
Bỗng nhiên, một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến từ một bên, thiếu nữ một đầu tóc đen như gỗ mun, ở dưới ánh trăng bao phủ áo xanh mang theo ánh sáng thanh lãnh: "Vũ khí ta cho ngươi, vì sao ngươi không sử dụng?"
"Ta…...." Lâm Lang nhẹ nhàng cắn môi, nói: "Ta muốn bằng vào lực lượng của mình đánh bại Cổ Lăng, cho nên, ta không muốn sử dụng Linh Khí ở trong trường hợp này."
Cố Nhược Vân không có lại nói thêm cái gì, lúc Lâm Lang cho rằng nàng tức giận, nàng mới tiếp tục chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ làm cho Cổ gia dùng đại kiệu tám người nâng đưa phụ mẫu ngươi về."
"Cố cô nương……."
Trong lòng Lâm Lang ấm áp, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm nàng chưa từng gặp phụ mẫu, lại có bao nhiêu năm vượt qua ở trong tưởng niệm.
"Cố cô nương, cảm ơn ngươi, thật sự, thật cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng không có khả năng có hôm nay."
"Nếu ngươi muốn cảm tạ ta, vậy sau này dùng toàn bộ lực lượng của ngươi hộ vệ Đông Phương thế gia, lqd đây là hồi báo tốt nhất đối với ta, tốt lắm, ngày mai chúng ta sẽ trở về Đông Phương thế gia, ngươi nghỉ ngơi một chút cho tốt đi."