Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 636: Rời đi (ba)



Edit: kaylee

"Chắc hẳn rất nhiều người đã nghe nói về ta, cũng luôn rất hiếu kỳ về sự tồn tại của ta, hiện giờ ta mời các vị tới nơi này, vì tuyên bố một việc! Từ đây về sau, ta chính là Thành chủ Hắc Nham Thành, không chỉ như thế, ta còn sẽ làm Hắc Nham Thành trở thành tồn tại cường đại nhất Bình Nguyên Chi Khâu."

Cố Nhược Vân lại nở nụ cười, tiếp tục nói: "Các ngươi cũng thấy được tình huống hiện giờ của Hắc Nham Thành ta, những lời này, ta cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi, rồi sẽ có một ngày sẽ thực hiện."

Nghe vậy, Thành chủ các thành phía dưới bất giác khe khẽ nói nhỏ.

Không sai, Hắc Nham Thành cường đại quả thật làm cho bọn họ khiếp sợ, cũng càng chứng minh sau lưng Thành chủ trẻ tuổi này khẳng định có một hậu trường cường đại, người như vậy có thể không trêu chọc thì tận khả năng không trêu chọc, nếu không mà nói, vạn nhất chọc giận thế lực thần bí sau lưng nàng, lúc đó toàn bộ phủ Thành chủ đều sẽ xong đời.

"Mặt khác," Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, mỉm cười nói: "Ta muốn hỏi thăm một việc."

"Chuyện gì, Hắc Nham Thành chủ cứ nói đừng ngại?"

Thiên Vũ Thành chủ mỉm cười, nói.

"Ta họ Cố, các ngươi có thể gọi ta là Cố cô nương," Cố Nhược Vân dừng một chút, tiếp tục mở miệng: "Kỳ thực mục đích lớn nhất ta tìm các ngươi đến chính là muốn hỏi thăm các ngươi một việc, không biết chúng Thành chủ có biết tin tức của Địa Ngục Chi Liên không?"

Địa Ngục Chi Liên?

Nghe bốn chữ như thế, mọi người lại bắt đầu hai mặt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ từ trong mắt đối phương.

Địa Ngục Chi Liên, xem như tồn tại trân quý nhất trong nơi trục xuất, nhưng rốt cuộc chỗ nào sẽ có Địa Ngục Chi Liên, thì không ai rõ ràng.

Cho nên, nhìn thấy biểu cảm của những người đó, Cố Nhược Vân lại thất vọng thở dài.

Ngay tại khoảnh khắc nàng muốn mở miệng, lqđ một âm thanh già nua đột nhiên truyền đến: "Địa Ngục Chi Liên, hình như ta đã từng nghe nói qua sự tồn tại của nó."

Âm thanh này, giống như âm thanh của trời, làm cho hai mắt của Cố Nhược Vân lập tức sáng lên, chỉ là rất nhanh nàng đã khôi phục bình thường.

"Nếu ngươi có thể nói tin tức này với ta, một ấm nước trà còn lại cuối cùng này sẽ tặng tặng cho ngươi."

Cố Nhược Vân bình ổn kích động trong nội tâm, tận lực đè thấp âm thanh, nói.

Bình nước theo như lời nàng kia, cũng là dùng đan dược hòa tan mà thành, dù sao ở trước mặt những thế lực này, nàng sẽ không tùy ý lấy ra đan dược.

Nhưng cho dù chỉ là một ấm nước trà, cũng đủ làm cho hô hấp của người ta dồn dập.

"Là Dạ gia lão tiền bối," Tên lão giả kia nhìn ấm nước trà trước mặt Cố Nhược Vân, hung hăng nuốt nước miếng: "Ở vài thập niên trước Dạ Lan lão tiền bối của Dạ gia đã chiếm được một gốc cây Địa Ngục Chi Liên, nhưng mà tin tức kia cũng đã ở nhiều năm trước, đến nay không biết cây Địa Ngục Chi Liên kia còn ở Dạ gia hay không."

Dạ Lan?

Con ngươi của Cố Nhược Vân bắt đầu chuyển động, nếu sớm biết rằng ông ấy có Địa Ngục Chi Liên, lúc ông ấy còn ở Hắc Nham Thành, nên hỏi thăm tin tức một chút.

Đáng tiếc, hiện tại Dạ Lan đã trở về Dạ gia.

Nhưng mà bất luận như thế nào, nàng cũng không thể buông tha cho cơ hội này.

Dạ gia…….. Nàng cần phải tiến đến một lần.

Bởi vì đây là biện pháp duy nhất cứu chữa tiểu Dạ.

"Tốt, bình nước này thuộc về ngươi, Mộ Dung gia chủ, chuyện kế tiếp sẽ giao cho ngươi, ta đi xuống trước."

Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên từ trên chỗ ngồi, đi ra cửa phòng yến hội.

Đối diện với ánh mặt trời ngoài cửa, nàng duỗi thắt lưng, sau đó lập tức đi về phòng của mình.

"Đã biết tin tức của Địa Ngục Chi Liên, lqd ta đây nhất định phải sớm đi lấy nó vì tiểu Dạ, hiện giờ chuyện ở Hắc Nham Thành cũng ổn định không sai biệt lắm, cũng là lúc ta rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.