Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 684: Phủ Chủ Tử Minh Phủ (1)



Mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh tà dương nhuộm đỏ cả khoảng trời rộng lớn.

Trong phủ Tử Minh phủ yên tĩnh, lúc này lại đang có một trận chấn động cực lớn!

Quãng thời gian trước, tiểu thiếu gia của Tử Minh phủ gặp phải bình cảnh, Phủ chủ vì tiểu thiếu gia mà đi đến đầm lầy để tìm dược liệu trợ giúp hắn đột phá, lại bị độc của đầm lầy xâm nhập cơ thể, cuối cùng Phủ chủ cũng tìm được dược liệu mình muốn, lại phải liều mạng từ đầm lầy chạy về.

Đầm lầy là nơi vô cùng nguy hiểm, ngay cả Võ Tôn cường giả cũng chỉ có đến mà không có về!

Cho nên có vô số cường giả đã tiến vào đầm lầy, nhưng ngoại trừ Phủ chủ đã ra được, những người khác đều một đi không trở lại! Toàn quân bị diệt!

Tử Minh phủ đột nhiên náo động, những y sư đã từng nhận ân huệ của Tử Minh phủ đều nhao nhao chạy đến, tất cả đều vì bệnh tình của Phủ chủ Tử Minh phủ!

Nhưng ngay cả thần y tiếng tăm lừng lẫy cũng đều không có cách nào giải được độc của đầm lầy.

Trong nháy mắt, cả Tử Minh phủ đều bao trùm bởi một bầu không khí bi thương.

Lúc này, trước giường Phủ chủ, một người thiếu niên khoảng chừng mười lăm tuổi đang ngồi cạnh đầu giường, nhỏ giọng khóc, đôi mắt hắn đã sớm vì khóc lâu mà đỏ bừng, trong lòng tràn đầy sự hối hận.

Nếu như không phải vì hắn, phụ thân sẽ không phải lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy.

- Trưởng lão gia gia, phụ thân ta thật sự không có cách nào cứu chữa sao?

Thiếu niên thanh tú ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn lão giả đằng sau lưng:

- Ta nghe nói y thuật của Quỷ Y rất lợi hại, không biết chúng ta có thể mời Quỷ Y đến xem bệnh cho phụ thân ta không? Ta không muốn phụ thân chết.

- Thiếu gia, tất cả danh y trên đại lục đều đã tập trung ở đây, ngay cả bọn hắn cũng không có cách, phỏng chừng cũng không có biện pháp nào khác… Đúng rồi!

Bỗng nhiên, Đại trưởng lão nghĩ tới điều gì, đôi mắt sáng lên:

- Tại sao ta có thể quên mất Y Môn môn chủ chứ, chúng ta đi mời Y Môn môn chủ đến, y thuật của nàng rất cao minh, có lẽ nàng ta có thể chữa khỏi bệnh cho gia chủ!

Dường như nhìn thấy được hi vọng, đôi mắt của thiếu niên thanh tú sáng lên:

- Trưởng lão gia gai, vậy bây giờ chúng ta đi tìm Môn chủ Y Môn đi!

- Được, ta sẽ viết một lá thư, thỉnh cầu Môn chủ Y Môn đến đây một chuyến.

Nói cho cùng, tên Quỷ Y kia cũng chỉ là một gã y sư nhàn hạ, thực lực của nàng lợi hại như thế nào, mình cũng chưa được chứng kiến, không thể mạo hiểm được. Đem so sánh, vẫn là Môn chủ Y Môn đáng tin cậy hơn!

Nếu như ngay cả Môn chủ Y Môn đều không có cách nào chữa khỏi cho Phủ chủ, vậy cho dù là Đại La thần tiên có đến thì cũng vô ích…



Bây giờ Tử Minh phủ vì sự việc của Phủ chủ đều bận tới rối tinh rối mù. Chỉ có Cố Nhược Vân vẫn luôn điều trị thân thể cho Cửu trưởng lão ở trong phòng mới không biết, mà đúng hơn là nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia.

Ở bên trong phòng cả ngày, Cửu trưởng lão cảm nhận được kinh mạch phong bế đã lâu của mình giống như là đang mở ra, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều thẩm thấu được nồng đậm linh khí. Loại cảm giác này, nhiều năm qua,hắn đã không còn cảm giác được vậy mà hiện tại hắn lại có thể cảm thấy một lần nữa.

Chuyện này đối với lão mà nói là một niềm vui vô cùng to lớn.

“Rầm!”

Một tiếng vang lớn thuận theo mà phát ra, sau đó thân thể Cửu trưởng lão như mở ra vô số vòi nước, linh khí tiết ra, cường đại linh khí vây quanh thân thể lão làm lão không nhin được cười ha ha ha ba tiếng thật to.

- Võ Tôn! Ta rốt cuộc đã đạt đến Võ Tôn!

Cửu trưởng lão cười cười nhưng nước mắt lại không nhịn được mà chảy xuống.

Cửu trưởng lão ở Tử Minh phủ đứng hàng thứ chín, cũng chính là người có thực lực kém nhất, bây giờ hắn rốt cuộc đã có thể đứng ngang hàng với các trưởng lão khác!

Đương nhiên, nếu là lúc trước, tin tức Cửu trưởng lão đột phá mà truyền đi chắc chắn cũng sẽ khiến cho Tử Minh phủ chấn động! Nhưng hiện tại Tử Minh phủ vẫn đang đắm chìm trong bi thương vì Phủ chủ bị trúng độc nên cho dù kinh ngạc vì Cửu trưởng lão đã đột phá nhưng mọi người cũng không suy nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.