Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 733: Đổ tội (5)



Không sai, Lâm Quân nói rất đúng, trước đây, có một lần ra ngoài, Nam Tiêu sư muội gặp phải nguy hiểm, nếu không phải có tiểu nha đầu này đỡ thay nàng một kiếm, chỉ sợ Nam Tiêu sẽ không chỉ bị thương nhẹ như vậy, cũng bởi vì nguyên nhân này mà Nam Tiêu lại càng yêu thương nàng.

Nếu chuyện này vẫn do Lâm Quân nói ra, bọn hắn chắc chắn sẽ không tin.

Nhưng Nam Tiêu cũng có thể coi như là mẹ nuôi của nàng, sao nàng có thể vì hãm hại một người không thù không oán với nàng mà không quan tâm mạng sống của sư phụ mình?

Điều này là không có khả năng!

Cho nên, sau khi nghe được lời này, cuối cùng mấy vị trưởng lão vẫn luôn ầm ĩ đòi đi tìm Vệ Y Y cũng yên tĩnh lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vinh Hân cười lạnh một tiếng:

- Bây giờ chắc chắn các vị biết phu quân của ta không nói dối rồi chứ! Vệ Y Y đúng là tiểu nhân lòng dạ độc ác! Nhưng mà, bây giờ Vệ Y Y là người của Đông Phương thế gia, lực lượng hiện tại của chúng ta không thể đấu lại bọn họ, cho nên, ta tính toán để toàn bộ Y Môn gia nhập Tiên Địa! Chỉ có Tiên Địa mới có thể báo thù giúp chúng ta!

- Cái gì?

- Nghe thấy lười này, mấy vị trưởng lão đều sửng sốt, từ lúc Vinh Hân lên ngồi ghế môn chủ Y Môn, quả thật là luôn nịnh bợ Tiên Địa, nhưng nếu Y Môn gia nhập Tiên Địa, sau này, bọn hắn sẽ không còn được tự do nữa.

Đây không phải là kết quả mà bọn hắn muốn.

- Không được, ta không đồng ý, Y Mông là lão môn chủ vất vả thành lập, phát triển, làm sao có thể gia nhập thế lực khác? Ta không đồng ý việc này!

- Thiên Ly trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Nam Tiêu?

Trong mắt Vinh Hân lóe lên tia sáng, nàng biết rõ, khi nàng đưa ra yêu cầu sát nhập Y Môn vào Tiên Địa, sẽ bị mấy lão già này phản đối.

Cho nên, nàng mới lập mưu ám hại Nam Tiêu, đổ tội cho Vệ Y Y, cũng chỉ có như vậy mới có thể thuyết phục được bọn hắn.

- Nam Tiêu sư muội là huyệt mạch duy nhất mà sư phụ lưu lại, các vị không muốn cứu nàng, nhưng ta chắc chắn sẽ không từ bỏ! Các ngươi cho rằng ta nguyện ý từ môn chủ cao cao tại thượng trở thành thuộc hạ của kẻ khác sao? Tất cả cũng chỉ vì Nam Tiêu sư muội mà thôi! Sư phụ đối với ta ơn nặng như núi, ta không thể vong ân phụ nghĩa giống như Vệ Y Y được? Cho dù phải đánh đổi cả mạng sống, ta cũng muốn cứu sống Nam Tiêu, đưa nàng trở về!

Nghe xong những lời này, mấy vị trưởng lão lại lần nữa im lặng.

Đúng vậy, so với bất cứ điều gì, tính mạng của Nam Tiêu vẫn là quan trọng nhất, cho dù phải dùng cả Y Môn để trả giá.

Cho nên, cuối cùng, Thiên Ly trưởng lão cúi đầu, dù không cam tâm tình nguyện, vẫn phải nói một câu:

- Tất cả đều nghe lệnh môn chủ.

Vinh Hân chậm rãi cong môi, một tia sáng lạnh xẹt qua đôi mắt, Vệ Y Y, ngươi có nhìn thấy không, cho dù mấy lão già này không tin ngươi làm những việc đó, ta vẫn có cách làm bọn hắn phải tin lời ta nói.

Về phần Nam Tiêu...

Nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn luôn ngầm đối đầu với ta, bây giờ, cũng là lúc để nàng ta biến mất.

Yên tâm đi, chờ ngươi chết, ta sẽ để cho Nam Tiêu xuống địa ngục làm bạn với ngươi! Ai bảo trước kia nàng ta dám thả ngươi đi!

- Kết thúc hội nghị.

Nghĩ đến đây, Vinh Hân không nói gì nữa, chỉ vứt lại một câu, liền quay người đi ra ngoài, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, cho thấy hôm nay tâm tình của nàng không tệ.

Lâm Quân đứng tại chỗ không nói lời nào, nhìn theo bóng dáng đang rời đi của Vinh Hân, rồi lại nhìn thiếu nữ đang quỳ dưới đất run rẩy, khóc lóc, con ngươi liền trầm xuống.

Vinh Hân này đúng là đủ tàn nhẫn!

Ngay cả sư phụ và sư muội của nàng mà nàng cũng có thể ra tay, cũng không biết được ngày nào hắn sẽ bị nàng cắn một cái, xem ra hắn phải tự mình đề phòng nữ nhân này một chút, nếu không, hắn sẽ giống lão môn chủ, chết khi nào cũng không biết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.