Sau khi hồng y nam tử nói xong lời này, sắc mặt Bạch Âm chợt xảy ra biến hóa, khuôn mặt nàng ta khó coi nhìn Cố Nhược Vân, lại đặt tầm mắt ở trên người hồng y nam tử.
"Nữ nhân này lai lịch không rõ, ai biết có phải người thế lực kia hay không? Cho nên kính xin Lĩnh chủ cân nhắc, để tránh dẫn sói vào nhà!"
"Chuyện này ta đã quyết định," Hồng y nam tử phất tay, nói: "Chỉ cần nha đầu nguyện ý, vậy từ nay về sau nàng chính là nghĩa nữ của ta, cũng chính là đại tiểu thư của Hồng Liên Lĩnh! Bất luận kẻ nào cũng không được vô lễ với nàng!"
Giờ này khắc này, Bạch Âm giống như sống phải một con ruồi, sắc mặt vô cùng khó coi, nàng ta gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân không nói gì, trong con ngươi thanh lãnh không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia, chậm rãi nói: "Được."
"Ha ha ha!"
Hồng y nam tử cười hai tiếng, ở bên trong bóng đêm, tiếng cười của hắn là đột ngột như thế, đánh vỡ một mảnh bóng đêm yên tĩnh giờ phút này.
"Tốt, thật sự tốt lắm! Nha đầu, từ nay về sau, con chính là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ ta, nếu ai dám bắt nạt con, con cứ báo ra tên của bản Lĩnh chủ, chỉ cần bản Lĩnh chủ còn sống ngày nào, thì con có thể đi ngang ở mảnh địa phương này ngày ấy!"
Ngọc Nhi, nha đầu kia rất giống nàng, xin tha thứ ta tự chủ trương thu nàng làm nghĩa nữ, bởi vì nhìn nha đầu kia, ta sẽ nhịn không được nhớ tới nữ nhi của chúng ta..........
Có lẽ, chính là vì nữ nhi và chúng ta phân biệt ở hai mảnh đại lục, ông trời thương tiếc ta nhớ mong nữ nhi, lqđ mới đưa nha đầu kia đến trước mặt của ta.
Bạch Âm gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt vốn chỉ là cảnh cáo kia lại ở lúc này biến thành tức giận, biểu cảm kia giống như Cố Nhược Vân đã đoạt đi thứ gì đó của nàng ta.
Những năm gần đây, Lĩnh chủ đại nhân thâm tình (dùng tình sâu đậm) đối với phu nhân, những thuộc hạ bọn họ luôn luôn xem ở trong mắt.
Nàng ta cũng biết mình không cách nào chen chân vào giữa cảm tình của Lĩnh chủ và phu nhân, cũng không hy vọng xa vời có thể trở thành thê tử của hắn, theo nàng ta, chỉ cần có thể làm bạn bên Lĩnh chủ là đủ.
Nhưng mình làm bạn với Lĩnh chủ hai mươi năm, cũng không có được vẻ tươi cười của hắn, vì sao một nữ tử lần đầu gặp mặt, có thể làm cho Hồng Liên Lĩnh chủ bị thế nhân xưng là sát thần mặt lạnh cười đến vui vẻ như thế?
Dựa vào cái gì?
Chỉ bởi vì nàng có dáng vẻ giống phu nhân? Cho dù là giống, các nàng cũng không phải một người!
Ghen tị như biển sâu, đang cắn nuốt trái tim của Bạch Âm, nàng ta hít vào một hơi thật sâu, mới chậm rãi ngăn chặn tức giận phun ra trong nội tâm.
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không có liếc mắt nhìn Bạch Âm nhiều một cái.
Lúc trước nàng đáp ứng rời đi, chẳng phải sợ Bạch Âm, mà là không muốn phiền toái người khác, mà lúc này, nàng lại lựa chọn lưu lại. Nguyên nhân, chỉ bởi vì cái loại cảm giác thân thiết trên người nam tử này.
Đối với Cố Nhược Vân từ nhỏ không có được phụ thân quan tâm yêu thương mà nói, loại cảm giác này, là trí mạng!
"Lĩnh chủ," Bạch Âm cắn môi, nói: "Lộ trình kế tiếp của chúng ta quá mức nguy hiểm, nếu dẫn theo nàng, nói không chừng sẽ liên lụy chúng ta, cho nên……."
Hồng y nam tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bạch Âm.
Một cái liếc mắt này, giống như một thanh trường kiếm sắc bén, làm cho tất cả lời nói của Bạch Âm đều nghẹn ở cổ họng, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nàng ta quên, Lĩnh chủ đã ra quyết định, chưa bao giờ thích bất luận kẻ nào nói nhiều!
"Bạch Âm, ngươi vượt qua."
Nam nhân nhàn nhạt mở miệng, trong con ngươi cuồng ngạo không kềm chế được xẹt qua một tia sáng lạnh: "Nể tình ngươi đi theo bản Lĩnh chủ hai mươi năm, bản Lĩnh chủ cho ngươi một cơ hội, nhưng mà, lqđ cơ hội tuyệt sẽ không có lần thứ hai! Cho nên nếu lần sau ngươi lại cãi lại mệnh lệnh của bản Lĩnh chủ, thì tự về lãnh địa nhận phạt!"