Vừa rồi hai phương tranh cãi bất tri bất giác hấp dẫn không ít người, hiện giờ lại nghe thấy xưng hô của Hồng Liên Lĩnh chủ đối với Cố Nhược Vân, đều không tự chủ được dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, trong lòng càng là tò mò đây rốt cuộc là nữ nhi Hồng Liên Lĩnh chủ đào đến từ nơi nào?
Dù sao qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa nghe nói qua hắn có một nữ nhi!
Càng hơn là, cũng không có người biết rốt cục Hồng Liên Lĩnh chủ tên gọi là gì, cũng không rõ ràng hắn đến từ đâu, chỉ biết là nam tử này là nhân vật đột nhiên xuất hiện hơn mười năm trước, càng là ở ngắn ngủn mấy tháng, làm ra vô số chuyện rung động thế nhân, cũng bởi vậy làm cho danh hiệu Hồng Liên Lĩnh chủ này vang vọng đại lục.
Ở kiếp trước, Cố Nhược Vân cũng từng nghe qua sự tích có liên quan đến Hồng Liên Lĩnh chủ, mà Hồng Liên Lĩnh chủ đương thời, l.q.đ cũng đã cường đại đến mức làm cho nàng hướng tới, hiện giờ gặp mặt, lại phát hiện nam nhân này là sâu không lường được như thế.
Toàn thân của hắn đều là một đoàn sương mù, đến nay không người có thể cởi bỏ.
"Hừ!"
Dư Hưng Long hung hăng vung y bào, con ngươi âm trầm đảo qua trên người hồng y nam tử, hơi thở mang theo âm trầm mười phần, chỉ là lão không có lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi đến một phương hướng khác.
Hồng y nam tử lạnh lùng cười, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt của mình, xoay người nhìn về phía Cố Nhược Vân đứng ở bên mình, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười ôn hòa.
"Nha đầu, con không cần để ý tới lời nói của lão gia hỏa này, một ngày nào đó, ta sẽ giết chết lão!"
Cố Nhược Vân nhún vai, ngược lại là không có để ý tới lời nói của Dư Hưng Long, nàng vừa mới quay đầu, một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở trong mắt nàng, làm cho biểu cảm của nàng khẽ khựng lại.
Dưới gió mát, kim bào (áo bào màu vàng) khẽ bay lên.
Hình như nam tử cũng đã nhận ra ánh mắt này, bất giác quay đầu nhìn lại Cố Nhược Vân, trong đôi con ngươi màu vàng xinh đẹp hiện lên vẻ nghi hoặc, lại nhanh chóng lướt qua.
Nếu nói, hồng y nam tử bên người Cố Nhược Vân là Bá vương khí phách lăng vân, vậy thì nam nhân kia chính là Quân hoàng lạnh lùng như núi, toàn thân cao thấp của hắn đều là màu vàng lóa mắt, bộ trường bào màu vàng chói mắt kia ở dưới ánh mặt trời càng thêm lộng lẫy.
"Nha đầu, con quen biết hắn?"
Hồng y nam tử đã nhận ra ánh mắt của Cố Nhược Vân, mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại, hỏi.
Quen biết?
Bọn họ đâu chỉ quen biết?
Kiếp trước còn có giao tình bằng mệnh! Đáng tiếc, hiện giờ hắn, là không có khả năng thức ra bản thân.
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân cười cười, nói: "Kim Đế, tuổi còn trẻ đã có thể xưng đế, người nào sẽ không biết? Chỉ là ta không quen biết hắn mà thôi."
"Phải không?"
Hồng y nam tử nhíu mày, không biết vì sao, hắn cảm thấy ánh mắt Cố Nhược Vân nhìn Kim Đế có chút không đúng, nhưng mà mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên hắn cũng không có tìm tòi truy vấn.
"Nha đầu, chúng ta đi thôi, ta muốn nhìn một chút xem rốt cục ở trong Tuyết Sâm này cất giấu cái gì, d^đ~l^q"đ làm cho nhiều cường giả như vậy đều chen chúc tới." Hắn nhìn về phía bầu trời xa xa kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Cố Nhược Vân gật gật đầu, lúc đi theo hồng y nam tử đi vào Tuyết Sâm, lại quay đầu nhìn Kim Đế, cho dù mình nói cho hắn thân phận kiếp trước lại như thế nào? Nam nhân này sẽ tin tưởng nàng sao? Có lẽ sẽ coi nàng là đồ điên ấy chứ.
Quên đi, hiện giờ càng quan trọng hơn là quả trứng Linh Thú trong Tuyết Sâm kia, về phần nhận nhau với Kim Đế, bây giờ còn không phải lúc...........
Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân thu hồi ánh mắt, không lại liếc hắn nhiều thêm một cái.