Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 782: Kim Đế (bốn)



Edit: kaylee

"Còn nhớ rõ ta đã nói qua những lời gì với con sao? Ta có một kẻ địch rất cường đại, kẻ địch kia chính là thế lực theo như lời Huyết Cuồng! Chỉ là tên của thế lực này ta tạm thời không cách nào nói cho con, lee~lqđ ta không hy vọng con nhấc lên quan hệ gì với chuyện này, chờ sau khi ta có thế lực hoàn toàn diệt trừ thế lực kia, ta sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho con nghe."

Cố Nhược Vân cười cười, nàng đương nhiên biết nghĩa phụ không để cho nàng biết tên thế lực kia là vì nàng tốt, dù sao một kẻ địch làm cho Hồng Liên Lĩnh chủ đều cảm thấy cường đại, thuyết minh thế lực kia thật sự rất mạnh!

Lấy thực lực hiện giờ của mình, lại như thế nào đối nghịch với thế lực kia?

"Nghĩa phụ, kẻ địch của người chính là kẻ địch của ta, có lẽ hiện tại năng lực của ta còn chưa đủ, nhưng một ngày nào đó, ta có thể báo thù giúp người." Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của hồng y nam tử, giữa mặt mày thanh lãnh kia có rất nhiều kiên định.

Hồng y nam tử cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Không hổ là nữ nhi tốt của ta! Tốt! Ta đây sẽ chờ ngày con có thực lực trợ giúp ta báo thù! Nếu thê tử của ta biết ta thu một nữ nhi tốt như vậy, nhất định sẽ cảm thấy rất là vui mừng."

Chỉ là không biết rốt cục hiện tại Ngọc Nhi ở nơi nào!

Lại nghĩ đến Đông Phương Ngọc, hồng y nam tử cười khổ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo thương cảm.

Hai mươi năm.

Vẻn vẹn hai mươi năm, không có một ngày hắn không nhớ nàng, nhưng mà hai mươi năm này, hắn đã tìm toàn bộ đại lục,lqd thậm chí ngay cả vô số cấm địa đều đi vào, vẫn là không có tìm được tung tích của nàng như trước!

Chẳng lẽ, nàng không còn ở trên đời này?

Tâm của hồng y nam tử đau một hồi, hắn vội vã lắc lắc đầu.

Không!

Tuyệt đối không có khả năng!

Ngọc Nhi nhất định còn sống!

Nếu hắn tìm không thấy nàng một ngày, vậy lại dùng mười năm để tìm! Mười năm tìm không thấy nàng, vậy tiêu phí trăm năm! Nếu trăm năm còn tìm không thấy, vậy thì dùng hết đời đời kiếp kiếp, cho đến khi tìm được nàng mới thôi!

Trong bất tri bất giác, biểu cảm của hồng y nam tử kiên nghị lên, bên trên mặt mày khí phách tràn đầy kiên định.

Khuôn mặt của Bạch Âm thật không đẹp mắt, bản thân vừa ngăn lại Huyết Cuồng nói chuyện này cho Cố Nhược Vân, kết quả Lĩnh chủ lại tự mình nói, hắn làm như vậy, rõ ràng là cố ý đánh mặt mình!

Mình cùng với hắn hai mươi năm, trả giá vô số quang âm, vì sao lại kém một tiểu nha đầu lần đầu gặp mặt?

Nàng ta không cam lòng!

Một ngày nào đó, nàng ta muốn quang minh chính đại trở thành Lĩnh chủ phu nhân, như thế tiểu tiện nhân Cố Nhược Vân này cũng không dám lại kiêu ngạo ở trước mặt mình nữa! Còn cần dập đầu thỉnh an với ngươi thân là nghĩa mẫu nàng đây.

Bạch Âm bình định tức giận trong nội tâm, yên lặng đi theo ở phía sau đội ngũ.

"Ha ha."

Dư Hưng Long cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng đảo qua trên người Cố Nhược Vân, trong mắt là vẻ hèn mọn nồng đậm.

Trên người tiểu nha đầu này không có một chút linh lực dao động, hoàn toàn chính là một phế vật! Chỉ bằng loại phế vật này cũng muốn trợ giúp Hồng Liên báo thù? Mà Hồng Liên, l^q"đ vậy mà còn nhận lời của nàng? Khi nào thì Hồng Liên cũng trở nên ngu xuẩn như thế? Càng là thu một phế vật như vậy trở thành nghĩa nữ!

Trên danh nghĩa là nghĩa nữ, kỳ thực chút tâm tư dơ bẩn trong lòng người này ai chẳng biết?

Lão vốn còn tưởng rằng Hồng Liên này thật sự là si tình như vậy, cho nên mới xem thường đối với nữ nhi vĩ đại kia của lão, không nghĩ tới, vậy mà sẽ tìm một phế vật như vậy! Chậc chậc, xem ra Hồng Liên Lĩnh chủ này cũng chỉ là tục nhân trông mặt mà bắt hình dong thôi.

"Cặn bã!"

Dư Hưng Long càng nghĩ càng giận, nữ nhi nhà mình có cái gì không tốt, lúc trước người kia lại nhục nhã nàng ở trước mặt nhiều người như vậy? Cho nên, lão thật sự không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.