"Không biết hắn, không biết làm sao hắn có thể đi đến bên cạnh ngươi rồi biến mất? Ta khuyên ngươi giao tiểu tử thối kia ra đây, nếu không, chúng ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Dư Hưng Long hung tợn nói.
Hồng y nam tử nhíu mày, lắc mình che ở phía trước Cố Nhược Vân, chặn lại ánh mắt ngoan độc kia của Dư Hưng Long.
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy tiểu tử kia quen biết nữ nhi của ta?" Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng: "Chỉ bởi vì hắn đi đến trước mặt nữ nhi của ta rồi biến mất? Bởi vậy ngươi lập tức kết luận hắn quen biết nữ nhi của ta là? Từ đầu tới đuôi ngươi có từng thấy bọn họ nói qua một câu nào?"
Lúc đó Dư Hưng Long đã bị hỏi không ra tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt xanh mét giống như là nuốt phân.
Nhưng người này nói cũng là sự thật, lão chỉ biết là tiểu hài tử kia hư không biến mất, nhưng mà từ đầu tới đuôi, đứa trẻ kia cũng không có biểu hiện ra quen biết với Cố Nhược Vân, bằng này căn bản là không thể kết luận hai người là người quen.
"Dư Hưng Long, ta biết ngươi có ý kiến đối với nữ nhi của ta, lại cũng không thể ngậm máu phun người như thế, l^q"đ vọng tưởng vu oan giá họa! Cho nên việc hôm nay, Hồng Liên ta nhất định nên đòi lại một cái công đạo vì nữ nhi vô tội của ta đây, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, bản Lĩnh chủ tuyệt không từ bỏ ý đồ!"
Mấy chữ ‘tuyệt không từ bỏ ý đồ’ này dừng ở bên trong rừng rậm, vang vọng từng hồi, cũng làm khuôn mặt Dư Hưng Long càng không chịu nổi.
"Vừa rồi ở trước mắt bao người, nữ tử này triệu hồi ra hai con Linh Thú, chắc hẳn nàng có không gian pháp bảo chứa đựng Linh Thú, mà đứa nhỏ vừa rồi kia hư không biến mất, trừ bỏ có liên quan với nàng, còn có thể có quan hệ với ai?"
Nhân loại là không thể sinh tồn ở bên trong không gian pháp bảo, nhưng mà Linh Thú lại có thể, đương nhiên, nếu có Thần Khí có đại thế giới giống Tiểu Hắc, bất luận nhân loại hay Linh Thú đều có thể ở lại. Nhưng mà, loại Thần Khí này, ở trên toàn bộ đại lục cũng chỉ có ở trong truyền thuyết, căn bản không có người gặp qua.
Hồng y nam tử nở nụ cười.
Nụ cười này, vô cùng tao nhã, khí phách lăng vân.
"Dư Hưng Long, mọi người đều biết, một số Linh Thú thiên phú mạnh đến cấp bậc nhất định đều có thể biến ảo làm người, nhưng mà, lại chưa từng có một Linh Thú có thể lấy hình người hiện thân ở thời kỳ còn nhỏ, cho dù là Long tộc cường hãn cũng chưa có năng lực này! Không đến thời kỳ trưởng thành, không cách nào biến ảo, nếu trên đời thực sự có Linh Thú như vậy, vậy cũng là tồn tại đứng đầu ở đại lục! Cho nên, ngươi thật cho rằng đứa trẻ kia là Linh Thú?"
Dư Hưng Long xấu hổ hận không thể tìm một chỗ tiến vào, kỳ thực sau khi nói hết lời lão lập tức cảm thấy không có khả năng, lqđ một Linh Thú không có trưởng thành đã có thể biến ảo làm người, cũng chỉ có thượng cổ Thần Thú mới có thực lực này, chỉ là thượng cổ Thần Thú càng là truyền thuyết trong truyền thuyết, một phế vật có thể nào hàng phục tồn tại cường đại như vậy?
"Này……...." Nghĩ vậy, Dư Hưng Long hít một hơi thật sâu, cực kì không cam lòng nói: "Này có lẽ là ta nghĩ sai lầm rồi."
"Sai lầm rồi?" Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi vu oan giá họa cho nữ nhi ta, một câu sai lầm rồi có thể giải quyết? Hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, bản Lĩnh chủ tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
Dư Hưng Long hung hăng cắn răng: "Hồng Liên Lĩnh chủ, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy ngươi nói ngươi hiện suy nghĩ thế nào?"
"Quỳ xuống, xin lỗi nữ nhi ta."
Hai tay nam nhân chắp sau lưng, hồng y khẽ bay, con ngươi sắc bén như lợi kiếm kia của hắn bắn về phía Dư Hưng Long, giọng điệu không cho phép thương lượng.
"Ngươi........." Dư Hưng Long tức đến mức cả người run run: "Sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục), Hồng Liên Lĩnh chủ, ngươi không cần quá phận!"