Nếu không là trên cổ họng có hầu kết rõ ràng, phỏng chừng Cố Nhược Vân hoàn toàn sẽ cho rằng hắn là nữ nhân.
Thật sự là rất yêu mị!
Người như vậy thân là nam nhi thân thật sự là đáng tiếc, nếu không mà nói bán vào thanh lâu hẳn là có thể kiếm được không ít tiền.
Nếu để cho Tá Thượng Thần biết suy nghĩ trong lòng Cố Nhược Vân, khẳng định ngay cả xúc động giết người đều có, nữ nhân này lại có thể muốn bán hắn vào thanh lâu? Thanh lâu nào lớn mật dám thu hắn như vậy?
"Tá Thượng Thần, ngươi không ở Chu Tước quốc của ngươi làm Tứ hoàng tử của ngươi, tới nơi này làm gì?" Con ngươi của Lãnh Ngôn Phong hơi hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, việc của ta không có quan hệ gì với ngươi!"
"Thái Tử điện hạ nói gì vậy? Bổn hoàng tử đến chỗ nào, chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi?" Tá Thượng Thần khuynh thành cười, sau đó ném mị nhãn với Cố Nhược Vân: "Nữ nhân, ánh mắt của Lãnh Ngôn Phong có vấn đề, nếu không thì cũng sẽ không coi trọng loại người dối trá ghê tởm như Thi Vân, cho nên ngươi vẫn là đừng đi theo hắn, cùng bổn hoàng tử như thế nào? Cam đoan cho ngươi ăn hương uống lạt."
Cố Nhược Vân nhìn nhìn Tá Thượng Thần: "Ngượng ngùng, ta không có hứng thú với nam nhân lớn lên giống nữ nhân, theo ta ngươi tương đối thích hợp nói chuyện yêu đương với nam nhân, ta sẽ không lại gần một bước."
Sắc mặt của Tá Thượng Thần lập tức biến đen.
Trong phút chốc, bọn thị nữ bên cạnh hắn đều ném ánh mắt đồng tình về phía Cố Nhược Vân.
Phải biết rằng chủ thượng kiêng kị nhất chính là người khác nói hắn lớn lên giống nữ nhân, đã từng có một người chê cười hắn như thế, kết quả bị hắn chém thành mấy đoạn, từ đó về sau liền không còn có người dám nói mấy lời này.
Nhưng mà, Tá Thượng Thần hít một hơi thật sâu, ngăn chặn tức giận trong nội tâm nở nụ cười: "Nữ nhân, ta là đang giúp ngươi."
Nếu nàng không phải là muội muội của Cố Sanh Tiêu, chỉ bằng một câu nói vừa rồi của nàng, đã đủ chết mười vạn tám ngàn lần, ai bảo nàng có một thiên tài ca ca đây? Nếu bản thân động một sợi long của muội muội tên kia, tên kia không lập tức xông tới chém hắn?
"Ngượng ngùng, ta không biết ngươi, không cần ngươi hỗ trợ." Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, đạm bạc nói.
Tá Thượng Thần ngẩn người, nữ nhân này thực sự là muội muội đáng yêu dịu dàng theo như lời của Cố Sanh Tiêu? Nàng đáng yêu ở chỗ nào? Dịu dàng ở chỗ nào? Rõ ràng là một tiểu gia hỏa khó có thể tiếp cận.
Đương nhiên, Tá Thượng Thần không biết, ở trong mắt tất cả ca ca, muội muội đều là đáng yêu thiện lương, huống chi là Cố Sanh Tiêu thân là muội khống.......
Nhớ tới biểu cảm dịu dàng mỗi lần Cố Sanh Tiêu nhắc tới nha đầu kia, Tá Thượng Thần bất giác bật cười lắc lắc đầu: "Nữ nhân, ngươi thật đúng là một con nhím nhỏ, cả người mang theo gai nhọn làm người ta không thể tới gần, ta cũng không phải người xấu gì, ngươi không cần phòng bị ta như vậy."
Cố Nhược Vân cao thấp quét mắt nhìn Tá Thượng Thần, trong mắt mang theo cổ quái: "Phải không? Ta đây thế nào ở trên người ngươi nhìn thấy bốn chữ ta là người xấu?" (L: trung quốc là 4 chữ nha)
Tá Thượng Thần lập tức không nói được lời nào, đến cùng bản thân có chỗ nào thoạt nhìn giống người xấu?
Hai người không coi ai ra gì trao đổi làm cho Lãnh Ngôn Phong tức giận, nhưng mà cho dù hắn tức giận, khuôn mặt anh tuấn vẫn chỉ là lạnh lung quen thuộc.
"Tá Thượng Thần, Cố Nhược Vân luôn luôn ái mộ ta, đây là việc mọi người đều biết, ta đây liền như mong muốn của nàng, cho nàng một danh phận và một đêm ân sủng, coi như là không làm thất vọng nàng, ngươi không cần đến làm rối."
Tươi cười của Tá Thượng Thần từng chút biến mất, trong mắt lộ ra trào phúng, muội muội bảo bối của Cố Sanh Tiêu, cũng chỉ xứng một cái danh phận Thái Tử phi? Chỉ cần nàng muốn, nam nhân kia chắc chắn sẽ vì nàng đánh hạ toàn bộ thế giới làm lễ vật đưa cho nàng.
Lãnh Ngôn Phong này nhiều lắm cũng chỉ là nội môn đệ tử của Luyện Khí Tông, cũng quá để mắt bản thân……... (L: a này nói chuẩn nè)
Dù sao thân phận chân chính của Cố Sanh Tiêu, ở trong Luyện Khí Tông cũng chỉ có Thi Vân và mấy trưởng lão trung tâm biết, Lãnh Ngôn Phong là tuyệt sẽ không biết được tất cả những thứ này, nếu không, quả quyết sẽ không nói ra lời nói như thế….....
--- --------
Lời tác giả: Đừng trách tiểu Dạ không có giết Thi Vân a a a, hiện tại hắn mất trí nhớ, giống như đứa nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, thật giống như trẻ con chơi ở bên ngoài, mẹ ở nhà gọi hắn, hắn liền để xuống tất cả mọi chuyện mà trở về nhà, hiện tại tiểu Dạ chính là loại trạng thái này, với hắn mà nói lời nói của Cố Nhược Vân chính là thánh chỉ, Cố Nhược Vân gọi hắn liền chuyện gì đều ném đến sau đầu chỉ nghe được lời nói của Cố Nhược Vân ---
Huống chi, Thi Vân không thể chết được, vì về sau nàng có thể chết thảm một chút, hiện tại không thể chết được.