"Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?" Lục Trầm vội vàng móc họng, muốn nhổ ra thứ đã nuốt vào, nhưng mà thứ kia đã sớm hòa làm một thể với thân thể của y, căn bản là không cách nào phun ra.
Thiên Bắc Dạ nhìn Lục Trầm, rồi chuyển ánh mắt về phía Hạ Lâm Ngọc: "Vừa rồi ta cho y nuốt vào Phệ Hồn quả, Phệ Hồn quả này là ta có được trong lúc vô ý, nhưng mà không phải thứ tốt gì, llêqquýđđôn nó có thể làm cho kẻ ăn nó không cách nào chết trong vòng ba ngày, nói cách khác mặc kệ ngươi làm cái gì y cũng không chết được, cho dù chặt đầu của y, y vẫn sống như cũ! Nhưng mà qua ba ngày này, Phệ Hồn quả này sẽ từng chút cắn nuốt hồn phách của y, cho đến khi thế gian không còn y nữa."
Phệ Hồn quả là cái giá cực kỳ, cho dù cho người sinh mệnh vô hạn trong ba ngày, lại sẽ hồn phi phách tán, cho nên tuyệt sẽ không có người dùng loại thứ này để kéo dài mệnh của mình!
Hai mắt Hạ Lâm Ngọc sáng lên, khuôn mặt thanh tú lộ ra một chút tươi cười: "Cảm ơn tỷ phu."
Hai chữ ‘tỷ phu’ này nháy mắt hòa tan trái tim Thiên Bắc Dạ, trên khuôn mặt tuyệt sắc nở rộ tươi cười câu hồn đoạt phách người, đôi mắt đỏ cũng không có âm trầm lãnh lẽo như trước.
"Tiểu cữu tử bị bắt nạt, làm tỷ phu khẳng định phải xả giận giúp, nương tử, nàng nói phải không."
Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường, không còn lời nào để nói: "Ai là nương tử của chàng?"
"Vừa rồi nàng đã nói ta là nam nhân của nàng," Thiên Bắc Dạ ủy ủy khuất khuất nhìn Cố Nhược Vân, tội nghiệp nói: "Ý tứ này không phải là nàng đồng ý gả cho ta sao? Nương tử, nàng đã nói ra lời này, thì tuyệt không thể đổi ý."
"Đúng rồi, chàng còn trái cây kia hay không?" Cố Nhược Vân nhíu mày: "Cũng thuận tiện cho Hạ Minh và Hạ Sơ Tuyết dùng một quả đi."
Vừa nghe lời này, phụ nữ (cha và con gái) Hạ Sơ Tuyết chỉ lập tức trắng mặt, ở dưới ngọn lửa màu tím thiêu đốt kia Hạ Minh tức giận quát về phía nàng.
"Hạ Nhược Vân, đồ súc sinh không bằng ngươi! Ngươi muốn giết phụ thân của mình, ngươi nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả!"
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, chuyển mắt nhìn Tiểu Tử Tà lặng im không tiếng động ở một bên: "Tử Tà, uy lực ngọn lửa của ngươi còn chưa đủ mạnh, y thế mà còn có thể mở miệng nói chuyện?"
Thiên Bắc Dạ xuất hiện vốn đã khiến cho Tiểu Tử Tà thật không vui, hiện giờ nghe thấy Cố Nhược Vân nói như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Hạ Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm thu ngọn lửa về.
Hạ Minh cho rằng rốt cục mình cũng thoát khỏi loại tra tấn này, lại ở trong một đoạn thời gian kế tiếp, y mới cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết!
"Thiên đao vạn quả? Có vẻ ngươi thật thích từ này, đã như vậy, ta sẽ cho ngươi thể hội một chút tư vị bị thiên đao vạn quả trước! Yên tâm đi, ta không có Phệ Hồn quả, nhưng mà mỗi một đao của ta đều sẽ vừa đúng, tuyệt đối làm cho ngươi chết không được!"
Nói xong, một thanh chủy thủ màu tím lập tức xuất hiện ở trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lạnh lẽo, không chút lưu tình hạ xuống, một đao này chém rớt một khối thịt của y xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả cánh tay.
"A a a!"
Hạ Minh đau tê tâm liệt phế, nước mắt đều chảy xuống, cả đời này, y chịu qua vô số lần thương, lại chưa từng đau như vậy.
"Mới một đao ngươi đã chịu không nổi rồi? Còn có chín trăm chín mươi chín đao nữa, trước lúc một đao cuối cùng không có chém xuống, ta tuyệt sẽ không cho ngươi chết!" Tiểu Tử Tà cười lạnh một tiếng, đã sớm phát tiết tất cả không vui trong lòng đến trên người Hạ Minh.
Ở vào thời điểm này, Hạ Minh đột nhiên hâm mộ Thu Na, có thể chết thống khoái như thế, không cần thừa nhận tra tấn như vậy.