"Được rồi," Ngón tay của Phong Tiêu Tiêu nhẹ vỗ chén ngọc trước mặt, bên môi nâng lên một chút tươi cười thanh thiển: "Ngươi nói lời này không phải là muốn làm cho Phong Cốc ta báo thù cho ngươi ư? Nhưng mà, chuyện này vốn là ngươi không chiếm lí, ngươi bảo ta báo thù cho ngươi như thế nào? Cho nên chuyện này không cần nhắc lại, ân oán giữa các ngươi, ta tuyệt sẽ không nhúng tay! Mặt khác……..."
Nàng ta dừng một chút, tươi cười trên mặt dần dần mang theo một chút khinh miệt, giống như không cho là đúng nói: "Cấp dưới? Ha ha, nói thật, hai chữ này, ngươi còn không xứng! Thiếu ngươi, có ngàn ngàn vạn vạn người muốn làm việc vì Phong Cốc ta, đừng cho rằng Phong Cốc ta không thể thiếu ngươi! Mặt khác, những năm gần đây, ngươi ỷ vào thanh danh Phong Cốc ta ở ngoài làm chuyện như vậy cũng không ít! Bất luận ngươi làm cái gì ở bên ngoài, đều không có quan hệ gì với ta, nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên bại hoại thanh danh Phong Cốc ta!"
Sắc mặt Hoàng Xuyên thay đổi, lại cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ là trong lòng lão tràn đầy không phục, chẳng lẽ lão thân là một trưởng lão của Dược Tông, lại thua trong tay một tiểu nha đầu?
Không!
Sớm muộn gì lão cũng sẽ trả lại khoản nợ này!
"Ta mệt mỏi," Phong Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày, trong mắt kia cũng không mang một chút cảm tình: "Phong trưởng lão, tiễn khách."
"Vâng, đại tiểu thư."
Phong trưởng lão củng củng nắm tay, mới chuyển mắt nhìn Hoàng trưởng lão, trầm thấp mặt mày, nói: "Đi đi."
Hoàng Xuyên há miệng, do dự muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của Phong Tiêu Tiêu, l.q.đ thì vẫn là lựa chọn rời đi, chỉ là, Phong Tiêu Tiêu không ủng hộ lão, không có nghĩa là lão không cách nào tìm được hậu trường mạnh mẽ mà có lực!
Ở ngoài cửa phòng, Phong trưởng lão dừng bước chân, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi đảo qua trên người Hoàng Xuyên, giọng điệu khinh miệt không chứa cảm tình: "Hoàng Xuyên, lúc này đây ngươi làm ra chuyện quả thật rất quá mức, đại tiểu thư đã tức giận, tự giải quyết cho tốt đi!"
"Phong trưởng lão," Vẻ mặt Hoàng Xuyên rất là không cam lòng, có chút ủy khuất nói: "Chẳng lẽ cứ buông tha những người đó như vậy? Ở dưới tình huống nàng biết ta là người Phong Cốc còn dám ra tay như vậy, rõ ràng chính là không để Phong Cốc các người vào mắt! Hơn nữa nàng còn nói cho dù là Phong Cốc các người chống lại nàng, cũng không phải là đối thủ của nàng!"
Phong trưởng lão quả thật tương đối cao ngạo, lại không có nghĩa là lão không có đầu óc, bằng hai ba câu nói của Hoàng Xuyên đã tin lời nói của y? Vậy thì xem như mấy năm nay lão sống uổng phí.
"Hoàng Xuyên, ân oán giữa ngươi và những người khác Phong Cốc chúng ta sẽ không nhúng tay, nhưng ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi."
Lão không tin lời thêm mắm thêm muối của Hoàng Xuyên, lại không có nghĩa rằng, lão có thể dung túng hành vi của Cố Nhược Vân.
Cho dù Phong Cốc không coi trọng Hoàng Xuyên, nhưng dù sao Hoàng Xuyên cũng mang danh nghĩa Phong Cốc làm việc ở ngoài, không phải có một câu tục ngữ là, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ sao? Cho dù Hoàng Xuyên chỉ là nô lệ của bọn hắn, cũng sẽ không thể để cho người ta bắt nạt như thế!
Đương nhiên, làm cường giả Phong Cốc, bọn họ cần bận tâm mặt mũi của mình, Hoàng Xuyên vô lễ trước, nếu bọn hắn đứng ra báo thù giúp lão, thì tất nhiên sẽ tạo thành đầu đề câu chuyện của người ta. Những người Đệ Nhất thành đó cũng quyết không cho phép bọn họ làm như vậy.
"Đây là Thánh Dẫn quả," Phong trưởng lão nhìn Hoàng Xuyên, từ trong ống tay áo lấy ra một trái cây màu trắng: "Ăn vào Thánh Dẫn quả này, llêqquyýđônn ngươi có thể nháy mắt đột phá tới Võ Đế cao cấp! Nhưng mà Thánh Dẫn quả này cũng có di chứng to lớn! Sau khi ngươi ăn nó vào, cả đời này đều không thể lại tiến thêm một chút nào, nói cách khác, cuộc đời này mặc kệ ngươi nỗ lực như thế nào, cũng không thể lại đột phá."