Chương 102
Thời điểm Lê Mộc cùng Lãnh Huyên đồng dạng một thân rượu đỏ lễ phục ôm bảo bảo xuất hiện, tự nhiên dẫn đến sự chú ý ở đây, một số người cũng đều lại đây mời rượu chúc phúc.
Lê Mộc ôm bảo bảo đi theo phía sau Lãnh Huyên, vừa vào cửa liền nhìn đến Hàn Vũ một thân lễ phục rượu đỏ chói mắt ở trong đám người, hắn là một ngôi sao mới từ từ thăng cao của Hàn gia, dĩ nhiên là thụ chú ý rộng rãi, bên người vây quanh thanh niên tài tuấn cùng các tiểu thư danh môn.
Vốn là anh tuấn đẹp trai Hàn Vũ lúc này lại lòe lòe loá mắt, khí chất phi phàm.
Nhưng làm diễn viên chính vợ chồng Lê thị vừa vào tràng đương nhiên càng chịu chú ý hơn, đưa ánh mắt phiêu đến Lê Mộc ôm đứa nhỏ phía sau Lãnh Huyên, cảm giác trong lòng mọi người lại không giống nhau.
Ba thân rượu đỏ chói mắt tựa hồ có chút không hợp, trong lúc nhất thời không khí trên tràng có chút trầm thấp, có người lại chờ xem trò cười.
Lê Mộc sâu sắc cảm thấy hôm nay trận yến hội này quá trình nhất định thực gian nan!
Bên kia bồi bàn dẫn Lãnh Huyên đi về phía trước, Lê Mộc ôm đứa nhỏ theo ở phía sau, Hàn Vũ có ý tứ khác nhìn một chút, cười khẽ, quay đầu lại tiếp tục cùng người chung quanh nói chuyện phiếm.
Vốn đang nghĩ đến sẽ có chuyện cười xem, kết quả hai phe ngay cả nói cũng chưa nói, mọi người trong lòng khó tránh khỏi thất vọng, tiệc rượu cũng dựa theo trình tự cử hành lên.
Đây là cơ hội xã giao phi thường tốt của xã hội thượng lưu, tự nhiên sẽ không bỏ qua, tất cả mọi người vì ích lợi tụ tập cùng một chỗ, hoặc chỉ nói chuyện phiếm hoặc thương thảo việc quan trọng, Lãnh Huyên ôm đứa nhỏ đương nhiên là bị người kéo đi trò chuyện, Lê Mộc không am hiểu giao tế, yên lặng ngồi ở một nơi thanh tịnh.
Lê Mộc ngồi ở địa phương thanh tịnh, đang cầm trộm rượu trái cây từ bồi bàn nơi đó lấy tới, loại rượu này đặc biệt hảo uống, bất quá số độ quá lớn Lãnh đại mỹ nhân bình thường rất ít cho phép hắn uống. Lê Mộc vừa uống vừa oán giận Lãnh Huyên quản thúc, oán giận nửa ngày rốt cục kịp phản ứng: "Cậu đây là đang viết cái gì?"
"Làm ghi chép." Cao Tiểu Triều nói đặc biệt nghiêm túc.
Lê Mộc bưng ly rượu lên, uống liền một hơi nói: "Ở đây một không đi học hai không ở toà án, làm cái gì ghi chép a..."
"Lê nãi nãi nói..." Cao Tiểu Triều lật trang giấy, nhìn nhìn chính mình thành quả, "Bảo bảo hiện tại mới vừa đầy tháng, cấm mọi vật chất tai hại tiếp cận, chính là không cho cậu hút thuốc uống rượu, mọi người lẫn nhau giám sát, tố giác vạch trần, thưởng phạt phân minh."
"Phụt..."
Nghe lời này, Lê Mộc nhịn không được, một ngụm rượu liền văng lên đi ra ngoài.
Cao Tiểu Triều nói xong, hắn đem đồ vật bên cạnh thu hồi, chỉ lưu lại một hũ trà đưa cho Lê Mộc, chân lùi ra vừa chạy trốn vừa nói: "Lê Mộc, uống nhiều trà chút cho hữu ích khỏe mạnh, tôi đi về trước giao ghi chép."
Nói xong, không đợi Lê Mộc đáp lại, hắn liền bưng ly rượu, thí điên thí điên chạy đi.
Lê Mộc thở dài một tiếng, sờ soạng ấm trà bên cạnh, tự mình cho mình rót một chén trà, cảm thấy có chút thê lương.
Đang định đem trà uống xong rồi đi thì, bên cạnh đột nhiên truyền đến một cỗ mùi thuốc lá nhàn nhạt, phá lệ dễ ngửi. Có người ngồi vào bên cạnh Lê Mộc, từ trong tay Lê Mộc đem ấm trà lấy đi, đổ vào cái ly bên cạnh, sau đó cúi đầu cười nói: " Tiệc đầy tháng của Lê gia tân sinh, làm diễn viên chính tại sao lại ở chỗ này một mình uống trà a?"
Lê Mộc không nói chuyện, chỉ nghe thấy bên cạnh có tiếng vuốt phẳng quần áo cùng uống trà, Lê Mộc mới vừa quay đầu đi, liền thấy người nọ ở bên.
Người này bên trong mặc kiện áo sơmi trắng noãn, một kiện áo khoác màu rượu đỏ nổi bật lên ngũ quan đặc biệt lập thể, tóc ngắn ngủn càng hiển đẹp trai xuất chúng, ống tay áo tùy ý xăn lên, gió đêm nhẹ nhàng phất lên mặt Lê Mộc, mang theo một cỗ mùi thuốc lá.
Lê Mộc trong lúc nhất thời không có phản ứng khác, hắn vốn không nghĩ để ý tới, nhưng hắn đối Hàn Vũ luôn có loại cảm giác đặc biệt áy náy, có thể là bởi vì chiếm đoạt Lê thiếu thân thể đi.
"Mộc Mộc..." Hàn Vũ muốn nói lại thôi, con ngươi đẹp trai lòe ra quang mang khác thường.
Lẳng lặng chờ Hàn Vũ nói tiếp, kết quả hắn lại cái gì cũng chưa nói, ngược lại từ trong tay áo lấy ra một bình rượu, lắc lắc hỏi Lê Mộc: "Có muốn không?"
"Ách..." Lê Mộc nhìn thái độ của hắn, cố gắng suy tư kế tiếp nên nói cái gì.
"Không uống phải không?" Thấy Lê Mộc không đáp lại, hắn cười cười, nhổ nút rượu, liền ngửa đầu tự mình rót tự mình đến, tựa hồ là có chút tiếc nuối nói, "Anh tự uống cũng được."
"Ách, cái kia Hàn tiên sinh..."
"Ân?" Hắn quay đầu, nhướn mi, có chút nghi hoặc.
Lê Mộc châm chước một chút, mới nói: "Cái kia, tôi kết hôn sinh con anh biết rồi đấy?"
"A... Biết." Hàn Vũ gật đầu, "Thế thì lại làm sao?"
"Khụ khụ... Cái kia, " Lê Mộc bị thái độ thản nhiên này của hắn làm cho có chút ngượng ngùng, chỉ vào chính mình thành khẩn nói, "Sự tình đến lúc này, hai người chúng ta đã không có khả năng, anh hiểu chưa?"
Nghe xong câu hỏi của ta, tay hắn nắm bình rượu đột nhiên nắm thật chặt, trên mặt tươi cười đọng lại một lát, rốt cục chậm rãi thu liễm. Hàn Vũ xoay đầu lại nhìn ta, trong mắt dẫn theo một chút đau đớn. Mắt của hắn là màu hổ phách, giống như mèo, giờ phút này lẳng lặng nhìn Lê Mộc, lại làm cho Lê Mộc cảm thấy có chút quen thuộc.
Hàn Vũ nhìn Lê Mộc hồi lâu, cuối cùng lại là cười cười, làm bộ như không chút để ý nói: "Lúc trước cậu muốn anh chờ cậu, hiện tại cậu lại muốn anh buông bỏ."
"Tôi...." Lê Mộc cúi đầu chậm rãi tự hỏi, sau đó đột nhiên mạnh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn.
Lê Mộc chính đang suy nghĩ trả lời lời này như thế nào, kết quả Hàn Vũ lại nở nụ cười, ngửa đầu đem một ngụm rượu cuối cùng trong ly uống xong, đứng lên nói: "Rõ ràng hết thảy đều tốt lắm, đáng tiếc cậu lại quên anh."
Rõ ràng hết thảy đều tốt lắm, đáng tiếc cậu lại quên anh.