Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 106




Chương 106

Thúc có thể nhẫn, thẩm cũng không thể nhịn.

"Lục Nhân Cổ, nhanh nhanh nhanh nhanh cho tôi đặt tấm vé máy bay!!" Lê Mộc ở trong điện thoại rít gào.

"Đại lão bản tôi còn bận mà, bằng không tự ngài đặt một cái ~?" Lục Nhân Cổ vừa vội vàng ký tên văn kiện vừa mang theo điện thoại, "Rầm" một tiếng bên cạnh bàn một đống văn kiện liền rơi xuống đất, biến thành luống cuống tay chân.

"Cút, tôi nếu có tiền, còn muốn cậu đặt giúp tôi sao??! Mau tìm người đặt giúp tôi, tiền cậu xuất, mau, thuận tiện cho tôi mượn ít tiền." Lê Mộc giảo hoạt cười cười, sau đó không đợi Lục Nhân Cổ phản bác, liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Sổ tay Lê thị quản lý nhân viên có câu, áp bức nhân viên là đệ nhất lạc thú.

"Đô đô đô ——" Trong điện thoại truyền đến một trận bận âm, lưu lại Lục Nhân Cổ khóc không ra nước mắt. Đầu tiên là Lãnh Huyên vội vàng đi Mỹ quốc đem công ty giao cho một mình hắn trông nom, hiện tại Lê Mộc còn trông nom hắn vay tiền, hơn nữa xem ra không tính toán trả, gặp qua lão bản áp bức nhân viên, nhưng chưa thấy qua áp bức như vậy nha, cặp đôi này sao lại có thể như vậy!

Kỳ thực cũng không trách Lê Mộc, nhà hắn kinh tế quyền to tất cả trong tay Lãnh Huyên, tiền tiêu vặt đều là cấp từng khối từng khối, mỹ danh viết, vì phòng ngừa hắn loạn tiêu tiền đi ra ngoài lêu lổng.

Lê Mộc qua loa thu thập hành lý, bảo bảo luôn để cho Lê nãi nãi mang theo, cho nên không cần lo lắng, trong nhà hết thảy đều an bài tốt lắm, Lê Mộc từ Lục Nhân Cổ nơi đó lấy được vé máy bay, mang theo hộ chiếu cùng cướp đoạt tới một chút tiền, bước lên máy bay đi dị quốc tha hương.

Lẽ nào chỉ có Lãnh đại lão bản có thể cùng anh đẹp trai đi công tác sao? Ta cũng muốn xuất ngoại du ngoạn, dốc lòng phao tẫn thiên hạ mỹ nữ, các mỹ nữ, ta đến đây!!

Đương nhiên, không cốt khí Lê Mộc cũng chỉ là dám nói nói mà thôi, bằng không sẽ bị quỳ bàn phím.

"... Đa tạ các vị nghe an toàn radio, chúc các vị đi chung đường khoái trá!"

Chuyến bay này cũng không có bao nhiêu người, cho nên chỗ cạnh Lê Mộc đều là ghế trống, máy bay cất cánh không lâu sau, một tiếp viên hàng không dẫn theo hàng cà phê từ dãy ghế đầu bắt đầu chậm rãi di động hướng về phía cuối máy bay, tiếp viên hàng không đi lại nhẹ nhàng đến bên cạnh Lê Mộc, bày ra một nụ cười động lòng người, dùng tiếng phổ thông thuần thục hỏi: "Tiên sinh, cần cà phê sao?"

Lê Mộc ánh mắt chậm rãi lóe một chút, rất nhanh lại quy về bình tĩnh, lễ phép hướng phía nàng báo cái mỉm cười, nói: "Không cần."

Bởi vì Lê Mộc chỗ ngồi ở chót sau cùng, tiếp viên hàng không khẽ gật đầu, liền đi trở về.

Lê Mộc giải khai dây an toàn, duỗi thắt lưng một cái, đứng lên đi vệ sinh, đang định trở lại chỗ ngồi, thoải thoải mái mái ngủ một giấc, chuẩn bị cho chuyến bay đường dài, ai ngờ lúc này lại xuất hiện một người làm trước mắt hắn sáng ngời.

Người này thoạt nhìn hẳn là bộ dạng thập phần xinh đẹp, vì sao lại nói hẳn là? Bởi vì nàng mang trên mặt một cái kính râm to oành, trên đầu cũng đội theo cái mũ chụp, che nửa khuôn mặt, nhưng từ cái mũi nhỏ tinh xảo cùng cái cằm trơn bóng cũng có thể thấy được vẻ đẹp của nàng, trên mặt tuy rằng không có hóa cái gì trang, nhìn qua giống như một búp bê tinh xảo. Điều này làm cho Lê Mộc cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Chỉ thấy nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào khoang này, rất là kích động, như đang tránh né người nào, một bên hết nhìn đông tới nhìn tây.

Lê Mộc vừa nhấc đầu, không cẩn thận chống lại ánh mắt nàng phía sau kính râm, chỉ thấy cái kia mỹ nữ lập tức đích hướng về phía Lê Mộc rất nhanh chạy tới.

Mỹ nữ này chẳng lẽ biết ta sao?

Không đợi Lê Mộc nghĩ nhiều, mỹ nữ chạy đến bên cạnh hắn giây tiếp theo liền nhào vào trong lòng hắn, đụng một cái hương khí tràn ngập, thật là sung sướng.

Mỹ nữ kính râm động tác đột nhiên làm Lê Mộc cả kinh chân tay luống cuống.

"Nói... Mỹ nữ... Tôi quen cô sao →_→" Lê Mộc nhẹ giọng hỏi ra miệng, mỹ nữ cũng không ra tiếng, chỉ vùi đầu vào áo gió rộng thùng thình của Lê Mộc.

Rất nhanh, Lê Mộc chiếm được đáp án.

Chỉ thấy cửa khoang vừa rồi lại xuất hiện vài người, một thân hắc y, như là nhân vật bảo tiêu linh tinh, cẩn thận xem xét một loạt chỗ ngồi, tìm tìm một người. Bởi vì Lê Mộc vừa vặn đứng cách xa cửa khoang bên cạnh cửa sổ, cho nên điều tra lại đây còn phải một đoạn thời gian.

"Giúp tôi tránh thoát đám người kia." Mỹ nữ trộm liếc một cái, lập tức lại lùi về áo gió của Lê Mộc, thanh âm của nàng rất êm tai, không khoa trương mà nói, có lẽ là thanh âm tối dễ nghe mà Lê Mộc từng nghe.

Nhìn mỹ nữ bộ dáng kích động, Lê Mộc nhất thời máu đùa nổi lên, cười nói: "Tôi giúp cô? Lỡ như cô là người xấu làm sao bây giờ? Hơn nữa cô còn chiếm tiện nghi tôi..."

"Tôi... Tôi trả thù lao cho anh..." Mỹ nữ thanh âm rất nhỏ thực kích động, sợ bị đám người kia phát hiện.

Rất nhanh, hắc y bảo tiêu đem chỗ ngồi đều điều tra xong, cũng không tìm được người muốn tìm, tính toán thất vọng rời đi, thời điểm đi qua bên người Lê Mộc, một người trong đó tính toán lại đây xem xét.

Lê Mộc thong dong nắm eo mỹ nữ, đem đại bộ phận thân thể nàng đều bao vây ở áo gió, cúi đầu dùng cằm cọ mái tóc nàng, một bên vô cùng thân thiết nói: "Ai nha, bảo bối, em đừng giận anh được không, là lỗi của anh còn không được sao, lần sau anh cam đoan không thèm nhìn tới mấy nữ nhân khác, trong mắt anh chỉ có em..."

Này ở trong mắt người bên ngoài chính là một đôi tiểu tình lữ, cô gái ghen sau đó náo loạn xích mích, quả nhiên, thấy một màn như vậy, người bảo tiêu kéo lại người chuẩn bị lại đây điều tra kia, khẽ lắc đầu: "Một đôi tiểu tình lữ mà thôi, hẳn là không phải, chúng ta nhanh đi khoang kế tiếp tìm."

Đoàn người rất nhanh rời đi điều tra khoang kế tiếp.

Xác định không có nguy hiểm lúc sau, Lê Mộc nở nụ cười một chút nói: "Mỹ nữ, bọn họ đã đi rồi, cô còn muốn chiếm tiện nghi tôi tới khi nào a?"

Mỹ nữ nghe thế vươn đầu nhìn thoáng qua, phát hiện quả nhiên không ai, rất nhanh từ trong lòng Lê Mộc đi ra, đứng ở trước mặt hắn, lúc này mỹ nữ mới có cơ hội cẩn thận đánh giá một chút nam nhân vừa mới trợ giúp mình.

Lê Mộc trời sinh một bộ hảo túi da, tuy nói có chút âm nhu, nhưng đối đại đa số nữ sinh vẫn là rất có lực hấp dẫn, bằng không lúc trước hắn tiến Lãnh thị là như thế nào bị nhiều mỹ nữ như vậy vây xem đâu? Nhìn Lê Mộc bộ dáng tuấn mỹ cùng khóe miệng ý cười, lại nghĩ tới vừa nãy hai người hành động vô cùng thân thiết, mỹ nữ kính râm có chút ngượng ngùng, mặt ngoài dần dần đỏ lên.

"Cảm... Cảm ơn anh, bất quá tôi... tôi không có ý chiếm tiện nghi anh..." Tiểu mỹ nữ đối chuyện vừa rồi có chút xấu hổ.

"Không quan hệ, chỉ cần cô cho tôi tiền là được!" Lê Mộc rất hào phóng tha thứ nàng, dù sao tiền gì đó dùng tốt nhất, mấu chốt là hắn hiện tại thiếu nhất là tiền.

"A??" Tiểu mỹ nữ tựa hồ không nghĩ tới Lê Mộc thật sự sẽ bất kể nàng mà đòi tiền.

Lê Mộc khiêu lông mày, cố ý vênh mặt, nói: "Cô không phải là muốn quỵt nợ chứ?"

"Không... Không phải, chỉ là tôi hiện tại không có nhiều tiền như vậy, tôi có thể đợi xuống máy bay rồi đưa sau không?" Tiểu mỹ nữ trên mặt lộ ra ngượng nghịu.

Lê Mộc hai mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng, sau đó làm bộ cân nhắc một chút, nói: "Được rồi, nhìn cô ăn mặc cũng không giống như là người quỵt nợ, nhưng cần phải nhớ rõ xuống máy bay trả tiền nga ~~ "

"Hảo." Tiểu mỹ nữ thanh âm mềm mềm, bộ dáng thực nghe lời.

Bởi vì đám người kia có thể còn điều tra, lại vừa lúc bên người Lê Mộc có chỗ trống, cho nên nàng liền lưu lại chỗ này, ngồi xuống cạnh Lê Mộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.