Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 117



    Chương 117

Ngay tại thời điểm Lãnh Huyên lo lắng tìm kiếm Lê Mộc, kỳ thực chân tướng là như vầy.

Trên một con đường nhỏ rất ít người của Mỹ quốc, Lê Mộc đứng ở ven đường chơi di động.

Một chiếc xe Buick màu đen lặng lẽ đứng ở phía sau Lê Mộc, Lê Mộc cũng không có chú ý tới, trên xe đi xuống bốn nam nhân ăn mặc hắc âu phục, lặng lẽ đi tới phía sau Lê Mộc.

Lúc này Lê Mộc chán chết đùa nghịch di động, lại đột nhiên cảm thấy phía sau một loại cảm giác nguy cơ đã lâu không gặp đánh úp lại, từ sau gáy một trận gió lạnh đánh úp lại, ngay sau đó hắn liền ngã trên mặt đất.

...

...

...

"Đệt, lão tử chỉ là vỗ nhẹ nhẹ cái ót một chút, sao mà đã ngã xuống rồi, đừng có dựa vào ta!!" Cao Tiểu Triều nhìn người nào đó đột nhiên té trên mặt đất rất lớn tiếng nói.

Lê Mộc đứng lên, nửa ngồi dưới đất, nhéo nhéo chân mình, u oán nhìn Cao Tiểu Triều nói: "Còn không phải bởi vì chờ mấy người cả nửa ngày, đứng lâu quá, chân tê rần..."

"Xí, tôi còn tưởng tôi đem cậu đánh ngất nữa chứ... Hết hồn!" Cao Tiểu Triều nhẹ nhõm thở một hơi, lại ném cho Lê Mộc một cái ánh mắt khinh bỉ.

"Lớn đầu như vậy, có mắt nhìn hay không hả?! Đỡ tôi một chút a, chân tê rần dậy không nổi o( ̄ヘ ̄o)~" Lê Mộc u oán ngồi dưới đất nhìn Cao Tiểu Triều.

Cao Tiểu Triều tiếp tục bất vi sở động, hai người một cái đứng một cái ngồi dưới đất, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng vẫn là Long Tứ đứng ở bên người Cao Tiểu Triều thật sự nhìn không được nhà mình thiếu gia bộ dáng oán phụ, chỉ phải nắm lan hoa chỉ đem Lê Mộc phù lên. Dù sao một đại nam nhân ngồi dưới đất cùng một đại nam nhân khác liếc mắt đưa tình đối diện là cái chuyện gì?? Còn có, Lê thiếu cậu ngồi dưới đất mắt to ngập nước nhìn qua, rốt cuộc là đang bán manh hay bán ngu a!! Sẽ làm người ngoại quốc chê cười có biết không!!

"Vô lương tâm, lão tử phải nói dối Lãnh Huyên mới chạy được đến đây, chờ các ngươi nửa ngày thế này, ta còn phải nhanh đi về biết không?!" Nghĩ đến mình đã đi ra thời gian dài như vậy, Lê Mộc liền căm giận nói.

Lê Mộc được Long Tứ nâng run rẩy đứng lên, chân vẫn như cũ là tê tê dại dại, hắn chính là không nhúc nhích ở chỗ này chờ hơn nửa giờ a. ĐM

Đáng chết! Đi ra nửa ngày như vậy, lát trở về nên như thế nào cùng Lãnh Huyên công đạo? Mỗi khi cùng Lãnh Huyên nói dối Lê Mộc liền chột dạ vô cùng.

"Kim cô bổng lạp cá bổng lạp cá bổng lạp cá bổng ~" tiếng chuông kèm theo rung, Lê Mộc di động vang lên.

Đờ phắc! Lãnh mỹ nhân điện thoại, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, sao mà trùng hợp như thế đâu!! Ta đón điện thoại xong nên nói cái gì đó a??

Lê Mộc chột dạ nhìn trên màn ảnh điện báo tên "Lão bà đại nhân", trong lòng loạn thất bát tao, vốn tính toán nghe chút, kết quả tay run lên bấm sai nút, ngược lại đem điện thoại treo. Tay chân luống cuống Lê Mộc phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn lúc sau thập phần ảo não dậm chân, sau đó tùy ý vung tay.

Sau đó... Sau đó... Di động liền rời tay, hoa hoa lệ lệ bay đi ra ngoài... Bay đi ra ngoài... đi ra ngoài... Đi...

Người đến vận xui, uống nước cũng mắc nghẹn sao?

Lê Mộc sốt ruột vội vàng hoảng sợ chạy đến chỗ di động rơi xuống, kết quả thì thấy, màn hình nứt ra, vỏ di động mở bung, thử khởi động máy lại không có phản ứng gì.

Đờ, nói dối một phát, bồi cả cái di động.

"Lê Mộc, cậu thật sự là không tiền đồ, mỗi lần nói dối có thể đừng kích động như vậy không, tôi sao lại không nhớ rõ cậu trước đây túng như vậy." Cao Tiểu Triều vô tận trào phúng.

Lê Mộc khinh thường than thở một câu: "Cậu lúc nhỏ nhận thức cũng không phải tôi..."

"Cái gì? Cậu nói cái gì? Nói lớn điểm." Cao Tiểu Triều kỳ quái hỏi.

"Không có gì, không có gì, chính là tùy tiện nói một câu, bởi vì sau tai nạn xe cộ tôi không nhớ rõ chuyện trước đây nữa..." Lê Mộc nhanh chóng che giấu một chút.

"Nga..." Cũng may Cao Tiểu Triều không có tiếp tục hỏi nhiều, nói, "Bất quá cậu quả thật cùng lúc nhỏ kém rất nhiều."

"Kém ở đâu?" Lê Mộc lập tức cáu kỉnh lên, người ta nói tâm tính so đo hầu như ai ai cũng có.

"Tôi có thể nói, nhưng không cho ghi hận." Nhìn đến Lê Mộc gật đầu Cao Tiểu Triều mới êm tai nói: "Cậu hồi nhỏ a, nóng nảy lại hư hỏng, nói thật nếu không bởi vì cậu là Lê lão tướng quân tôn tử tôi đều hận không thể đánh một trận lại một trận. Bề ngoài nhu nhược nội tâm âm hiểm chính là miêu tả cậu, khi đó tôi còn buồn bực đâu, vì cái gì lão tướng quân một người chính trực như vậy, lại liền sinh ra tôn tử cái này đức hạnh đâu?"

Lê Mộc lập tức câm nín ngưng cười, sao còn có bí văn như vậy mà hắn không biết?

"Khi đó toàn bộ con nít ở đại viện đều bị cậu lừa xoay quanh, một đám vây quanh cậu bị cậu bắt nạt còn cam tâm tình nguyện, nếu không bởi vì mẹ tôi và mẹ cậu là bạn thân, mẹ cậu chết sớm cho nên mẹ tôi bảo tôi chiếu cố cậu, tôi mới mặc kệ cậu, tránh xa tránh xa ra, muốn nói a, cậu khi đó cùng Hàn Vũ cực kỳ giống, một đám mặt người dạ thú..."

"Tại sao lại là Hàn Vũ." Lê Mộc buồn bực nhức đầu, Lê thiếu gia sao mà mới trước đây không cho người bớt lo như vậy lại còn lưu lại nợ tình thế này.

"Đúng vậy, phỏng chừng hai người là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, âm hiểm đến một khối liền ở cùng một chỗ, dù sao khi đó quý công tử có bao nhiêu thói hư tật xấu cậu đều có đủ, lớn lên lúc sau tuy nói cậu cùng tôi và Hổ muội Hồ tử quan hệ vẫn còn, nhưng cơ hồ mỗi ngày đi ra ngoài đều cùng một đám hồ bằng cẩu hữu khác đi chơi, trung học tốt nghiệp cũng sẽ không đến, mỗi ngày đi ra ngoài đua xe đánh bạc ức hiếp người, rõ rành rành một cái ăn chơi trác táng." Cao Tiểu Triều điểm một điếu thuốc hung hăng rút một hơi tiếp tục nói: "Cậu cũng không nghĩ xem đám bằng hữu kia đều là ai, đều là chút thương nhân đệ tử, nhìn trúng đều là nhà cậu quan hệ, tôi khuyên nhiều như vậy cũng vô dụng, sau lại dứt khoát mặc kệ luôn."

"Tôi hiện tại thì sao?" Lê Mộc tò mò hỏi.

"Hiện tại a..." Cao Tiểu Triều cố ý ngắt ngứ, "Hiện tại trừ bỏ càng ngày càng nhìn muốn đánh thì... Dù sao ưu điểm trước kia cũng mất hết."

"A?" Không phải chứ, ta đây hạ giá vậy sao?

"Bất quá khuyết điểm cũng không có, cậu bây giờ tính cách đã khá hơn nhiều, rất nhiều người đều muốn cùng cậu làm bằng hữu, ha ha ha." Cao Tiểu Triều khoái trá nói, tựa hồ có loại ý tứ ngươi rốt cục trưởng thành không cần ta quan tâm.

"Linh linh linh" Long Tứ điện thoại vang lên.

"Uy? A... Nga... Nga... Ân... Được rồi ta đã biết." Long Tứ thực ngắn gọn cúp điện thoại.

Một bên Cao Tiểu Triều cùng Lê Mộc đều rất hiếu kỳ rốt cuộc là ai đánh điện thoại tới.

Dưỡng lưỡng đạo ánh mắt nhìn chăm chú, Long Tứ cảm giác toàn thân đều không thoải mái, chỉ có thể ngoan ngoãn công đạo: "Là Long Thất, phía trước Lê thiếu không nhận điện thoại của Lãnh Huyên, hơn nữa đi ra nửa ngày không trở về, Lãnh Huyên lo lắng Lê thiếu đã xảy ra chuyện, cho nên thực lo lắng đánh cho nàng hỏi Lê thiếu tình huống, bất quá Long Thất xuất ngoại."

Vậy mà lại lo lắng ta? Hảo cảm động... Lê Mộc cảm giác mình hôm nay quả thực cũng bị cảm động hóa.

"Từ từ! Tôi có một ý kiến hay!!" Cao Tiểu Triều đội một cái bóng đèn tỏa sáng nói.

"Cái gì chủ ý?"

"Long Tứ, như thế này, Lãnh Huyên nếu gọi điện thoại cho cậu, cậu cứ như vậy nói, #: %*~#%?, ·&$&: ;: ~$&#, sau đó kế hoạch của chúng ta chính là như vậy &#%#%#~*;? ~#, %? ~.? %... Các cậu hiểu chưa?" Cao Tiểu Triều nói.

"Hiểu được!"

Long Tứ cùng Lê Mộc cười xấu xa nhìn Cao Tiểu Triều, "Được a! Như vậy sưu chủ ý mà cũng có thể nghĩ ra được."

"hia~hia~hia~hia~" mưu đồ bí mật thành công.

Chỉ chốc lát sau, cả con đường chợt nghe thấy tiếng ba tên bệnh thần kinh cười đắc ý.

Đúng vậy, sự thật chân tướng chính là như vậy, nhưng mà chúng ta Lãnh đại mỹ nhân còn bị bịt nút chẳng hay biết gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.