Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 27



    Chương 27

Đi theo dòng người từ thang máy đi ra, bởi vì hôm qua đã quen thuộc hiểu rõ, nên Lê Mộc liền ngựa quen đường cũ đi tới trợ lý bộ.

Thời điểm vào văn phòng, Lê Mộc phát hiện chỉ có một viên chức tên là Từ Tiểu Lộ đang ở đó. Từ Tiểu Lộ là viên chức duy nhất hơn hai mươi lăm tuổi của trợ lý bộ, người gần ba mươi, mang theo một kiếng cận đơn giản, thoạt nhìn một thân nồng đậm phong độ của người trí thức, người cũng rất hòa khí. Đã kết hôn, ở trong bộ môn giống như đại tỷ tỷ rất được tôn kính, ngày hôm qua cũng là nàng dẫn theo Lê Mộc đi làm quen công ty, nói như thế, trong phòng làm việc này trừ bỏ Mạc Tích Vũ, Lê Mộc chỉ cùng nàng quen thuộc nhất.

Thấy Từ Tiểu Lộ một người ngốc trong phòng làm việc, Lê Mộc cũng nhiệt tình đi tới, lễ phép chào hỏi: "Tiểu Lộ tỷ chào buổi sáng a! Những người khác đi đâu?"

"Là Tiểu Lê a, cậu vừa tới chắc không biết, hôm nay tổng giám đốc đến công ty, triệu tập toàn bộ trợ lý bộ chín giờ đến họp ở văn phòng tổng giám đốc. Với lại, tổng giám đốc trước kia bảo tôi sửa sang lại một số thứ, hiện tại đưa qua cho nàng, những người khác hẳn đều đi họp rồi, vừa lúc cậu đã đến, hai chúng ta cùng đi thôi."

Mới ra khỏi cửa chưa được vài bước, thấy tư thế đi mất tự nhiên của Lê Mộc, Từ Tiểu Lộ đã cảm thấy có cái gì không thích hợp, sau đó lại hỏi: "Tiểu Lê a, chân này của cậu là như thế nào a, ngày hôm qua rõ ràng vẫn hảo hảo mà?"

Nhắc đến việc này, Lê Mộc liền tức giận trong lòng, hắn trước kia cũng là nữ nhân a, hắn lại không phải cố ý muốn sờ nữ nhân trên xe kia, đều xin lỗi rồi. Sao mà còn xuống chân ác như vậy, phỏng chừng hiện tại đầu ngón chân hắn đã sưng lên rồi.

Nghĩ đến đây Lê Mộc miễn cưỡng giật giật khóe miệng, thần tình ưu thương nói: "Không có việc gì, chỉ là hôm nay so ra xui xẻo hơn mà thôi, sáng sớm lên xe bus không cẩn thận trẹo chân, không có gì đáng ngại."

"Không sao là tốt rồi, được rồi, đừng nói cái gì xui xẻo không xui xẻo á, lập tức liền gặp tổng giám đốc rồi, đừng một bộ sầu mi khổ kiểm như này, làm tổng giám đốc nhìn đến cũng không tốt."

Phải gặp tổng giám đốc? Ta liền sắp gặp được Lãnh đại mỹ nữ. Nghĩ đến mình lập tức có thể nhìn thấy Lãnh Huyên, trong lòng Lê Mộc mạc danh kỳ diệu có một chút khẩn trương nhỏ, cũng không biết có nên gặp Lãnh Huyên hay không, sau khi gặp được phải nói gì a. Lát nữa nhất định phải có lễ độ, phải bình tĩnh, ừ, bình tĩnh.

Ngay khi đang cùng Từ Tiểu Lộ hai người đáp qua đáp về, chưa được hai câu người đã đi đến cửa văn phòng tổng giám đốc, lúc này Từ Tiểu Lộ nhẹ nhàng cửa văn phòng.

"Tiến vào."

Giọng nói thanh lệ kiều nhu vang lên, Lê Mộc đẩy cửa ra, đồng thời như nguyện nhìn thấy người hắn nghĩ muốn tìm được kia.

Vài người bên trong văn phòng lúc này đều đang tập trung tinh thần họp, sau khi Từ Tiểu Lộ cùng Lê Mộc đi vào, Từ Tiểu Lộ bước về phía Lãnh Huyên đang ngồi phía sau bàn công tác to rộng, nói: "Lãnh tổng, đây là tư liệu ngài muốn, bản điện tử còn có một phần đóng dấu." Nói xong đem tài liệu trong tay cùng USB đưa tới.

"Được, đưa cho tôi..."

Lãnh Huyên vừa rồi nghe được tiếng đập cửa đã biết có lẽ là Từ Tiểu Lộ đến, bất quá phía trước đều đang họp thực nghiêm túc nên không chú ý, thẳng đến khi nhận tư liệu vừa nhấc đầu mới phát hiện bên cạnh Từ Tiểu Lộ còn đứng một nam nhân.

Nhìn thấy Lê Mộc trong nháy mắt đó Lãnh Huyên rõ ràng sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày, đối với Từ Tiểu Lộ nhàn nhạt hỏi: "Hắn, là chuyện gì xảy ra?"

Lãnh Huyên lúc này mặt ngoài biểu tình thản nhiên, khi nhìn đến Lê Mộc biểu tình biến hóa cũng không có gì lớn, nhưng từ trong giọng nói Lãnh Huyên Từ Tiểu Lộ liền biết Lãnh Huyên đã ẩn ẩn có một tia tức giận. Từ Tiểu Lộ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Lãnh Huyên chỉ là tỏ vẻ bất mãn với việc nam nhân xa lạ tiến vào văn phòng mà thôi, liền kiên nhẫn giải thích: "Đây là viên chức trợ lý bộ mới tuyển vào, hôm qua vừa tới đi làm, cho nên Lãnh tổng ngài không biết thực bình thường, hắn tên Lê..."

Bên này không đợi Từ Tiểu Lộ nói xong, Lãnh Huyên nhìn chăm chú Lê Mộc trong chốc lát sau nhíu chặt đầu mày, sau đó dùng ngữ khí lạnh lùng chém đinh chặt sắt đánh gãy lời của nàng, đối với Mạc Tích Vũ nói: "Tích Vũ, mặc kệ hắn làm cái gì, tôi cảm thấy hắn hoàn toàn không thích hợp công tác của Lãnh thị. Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

Lãnh Huyên ý tứ này chính là nói muốn Mạc Tích Vũ đem Lê Mộc đuổi đi, Lê Mộc lúc này còn đang tự hỏi gặp được Lãnh Huyên đầu tiên phải nói vấn đề gì, nhưng vừa nghe thấy lời nói của Lãnh đại mỹ nhân lập tức tâm lạnh nửa đoạn, cũng không để ý thân phận nhân viên của mình lập tức sốt ruột, ngữ khí cường ngạnh đối Lãnh Huyên nói: "Lãnh tổng giám đốc, tôi có chỗ nào làm được không đúng, cô nói ra tôi sửa, nhưng cô cũng không thể như vậy a, chẳng lẽ cô bởi vì sự kiện đó mà ngay cả cơ hội công tác cũng không cho tôi!!"

Nghe đến đó ánh mắt Lãnh Huyên nhìn về phía Lê Mộc lập tức sắc bén lên, xem đến làm Lê Mộc trong lòng sợ hãi, đây là tiết tấu muốn thê quản nghiêm sao?

Thầy mọi người truyền đến ánh mắt nghi hoặc, Lê Mộc phát giác mình vừa rồi thiếu chút nữa lỡ miệng, sau lưng một trận mồ hôi lạnh, tư duy liền chuyển nói: "Không phải bởi vì ngày đó tôi đạp một cước vào xe cái gì bach kia của nhà các cô sao, cũng không keo kiệt đến mức tôi ở trong này công tác cũng không được chứ."

Bên cạnh mọi người nghe được đều rõ ràng sửng sốt một chút, nam nhân này thế mà dám đá chiếc xe yêu dấu của Lãnh đại lão bản, bất quá càng kỳ quái chính là giống Lãnh Huyên công tư rõ ràng như vậy vì sao sẽ bởi vì một chuyện nhỏ này mà nghĩ khai trừ Lê Mộc. Đang lúc mọi người trăm tư không được kỳ giải, một thanh âm thanh thúy êm tai từ cửa văn phòng truyền đến.

"U, nhiều người như vậy ở đây để làm chi?"

"Ha, Tuyết Nhi, em đến rồi..." Từ Tiểu Lộ vì dịu đi không khí một chút, nhìn đến Tư Đồ Tuyết đến, còn không có quay đầu lại đã cao hứng chào tiếp đón.

Lê Mộc đột nhiên cảm thấy giọng nữ kia tựa hồ ở nơi nào nghe qua, liền nhịn không được nghiêng đầu xem...

"Là cô?"

"Là ngươi!"

Người vào đúng là nữ nhân trẻ tuổi Lê Mộc gặp được trên xe buýt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại gặp mặt, hai người kinh ngạc đồng thời kêu lên, Lê Mộc thanh âm hoàn toàn là kinh ngạc, mà nữ nhân trẻ tuổi kia bên trong thanh âm kinh ngạc lại mang theo tức giận mãnh liệt.

"Cô tới đây để làm chi?"

"Ngươi tới đây để làm chi?"

Hai người lại trăm miệng một lời hỏi một câu.

"Tôi là viên chức công ty này, vì sao không thể tới?" Tư Đồ Tuyết hướng về phía Lê Mộc hung tợn nói.

Nhìn Tư Đồ Tuyết nghiến răng nghiến lợi cùng Lê Mộc trợn mắt há hốc mồm, Từ Tiểu Lộ hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Tuyết Nhi, Tiểu Lê, hai người phía trước nhận thức? Tôi nhớ rõ Tuyết Nhi ngày hôm qua hình như không có tới a, Tiểu Lê hai người là làm sao mà biết nhau?"

"Nàng cư nhiên cũng là nhân viên công tác ở trợ lý bộ?" Lê Mộc có chút giật mình, bất quá rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, cũng chỉ có thể cười gượng hai tiếng nói: "Ách, này, cái này, chúng ta cũng là nhận thức ở trên đường..." Nói tới đây Lê Mộc lại nghĩ tới chuyện hồi sáng, ánh mắt cũng không tự giác ngắm qua nơi nào đó của Tư Đồ Tuyết.

Tư Đồ Tuyết tựa hồ cũng hồi tưởng lại chuyện sáng hôm nay, từ hai má hồng tới cái lỗ tai. Tuy rằng biết rõ chuyện đó đã qua, nhưng hai tay vẫn là không tự giác cản chắn trước mặt. Tư Đồ Tuyết vừa nhấc đầu, lơ đãng bắt giữ đến ánh mắt đáng khinh hư hư thực thực cùng khóe miệng ý cười như có như không của Lê Mộc, ý thức đến điều này Tư Đồ Tuyết mới cảm giác được chính mình thất thố, không khỏi lại hung hăng trừng mắt nhìn Lê Mộc liếc một cái, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: "Đồ lưu manh, còn dám xem!"

Ngồi ở trên ghế Lãnh Huyên thoáng cái liền nhìn thấu có gì đó không đúng giữa Lê Mộc hai người, lại bất giác nhíu mày, trong lòng nàng tựa hồ có một loại cảm giác kỳ quái ám chỉ nàng, có lẽ nàng không nên đem nam nhân trước mắt đuổi đi, nàng đối với chuyện của tên ẻo lả này vẫn rất cảm thấy hứng thú.

Bất quá tựa hồ không ai nhìn đến Mạc Tích Vũ đứng cách chỗ Lê Mộc xa nhất nhìn một màn này của Lê Mộc và Tư Đồ Tuyết ánh mắt liền trở nên phiêu đãng lên.

Từ Tiểu Lộ lúc này còn chưa chú ý đến Lê Mộc hai người mắt đi mày lại, cười ha ha nói: "Hai người đã nhận thức, tôi đây cũng không giới thiệu nữa!"

Tư Đồ Tuyết trong lòng không ngừng phun tào, ai cùng tên lưu manh hắn nhận thức! Nhưng lúc này lại bày ra bộ mặt hơi hơi cười, nói: "Kỳ thực bọn tôi chẳng qua là xa xa gặp qua một mặt mà thôi, cũng không tính là nhận thức. Tôi tên Tư Đồ Tuyết, cậu tên gì, tân đồng nghiệp của tôi?"

Tư Đồ Tuyết vừa nói vừa đi qua bên người Lê Mộc, đứng cạnh Lê Mộc nhỏ giọng hung tợn nói: "Ngươi nếu dám nói ra, ta không tha cho ngươi!"

Thấy Tư Đồ Tuyết đi đến trước người, Lê Mộc vội hớn hở cười nói: "Tôi tên Lê Mộc, Lê của lê minh, Mộc của thủy mộc, nếu quả thật tôi may mắn được lưu lại chỗ này đi làm, đến lúc đó còn phải mời Tư Đồ tiểu thư chiếu cố nhiều hơn!"

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố cậu!" Nghe được lời của Lê Mộc, thời điểm Tư Đồ Tuyết nói ra những lời này cơ hồ là từng chữ từng chữ đều ken két phun ra từ hàm răng chỉnh tề trắng sạch, tiếng nói vừa dứt, Tư Đồ Tuyết liền vươn tay phải, mỉm cười bày ra tư thế bắt tay.

Nàng thật sự muốn cùng mình nhất tiếu xóa ân cừu? Tư Đồ Tuyết có vẻ độ lượng hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng, xem ra bản thân thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử chăng? Lê Mộc có chút phấn chấn, cũng vội vàng đem tay phải vươn ra... Tư Đồ Tuyết lại bất thình lình nâng bàn tay nhỏ mềm mềm kia lên, làm như rất tự nhiên đưa ngón tay phất qua sợi tóc trên trán, bước chân uyển chuyển, khoan thai vòng qua bên người Lê Mộc.

Khóe mắt quét đến bộ dáng Lê Mộc đang một mình đần độn vươn tay ra bắt, Tư Đồ Tuyết trong lòng một trận khoái ý, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, làm nổi bật hai gò má đỏ ửng, thoạt nhìn càng giống như hai đóa hoa ngạo nghễ nở rộ, tản ra hơi thở mỹ diễm mê người.

Nhìn bóng dáng Tư Đồ Tuyết rời đi, Lê Mộc ngượng ngùng thu tay về, trong lòng lại thầm nói: ta quả nhiên không có đoán sai, lại một nữ nhân bụng dạ hẹp hòi! Ợ, từ từ, ta vì sao muốn dùng chữ "lại" này. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Mộc liền không tự giác phiêu về phía vị trí của Lãnh Huyên.

Lúc này cuộc họp cũng đã kết thúc, còn có một đống công tác phải đi về làm, đám người Từ Tiểu Lộ thấy Tư Đồ Tuyết đã trở về văn phòng, nhìn nhìn lẫn nhau, cũng liền một người nối một người đi trở về, Lê Mộc hoàn toàn không tính toán cứ như vậy rời đi, mặt khác mọi người cũng không để ý đến, chỉ có Mạc Tích Vũ trước khi đi rất có thâm ý nhìn thoáng qua Lê Mộc.

Hiện tại, trong văn phòng tổng giám đốc, chỉ còn có Lê Mộc cùng Lãnh mỹ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.