Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 28



    Chương 28

Trong văn phòng tổng giám đốc chỉ còn lại vỏn vẹn hai người.

Lãnh Huyên nhìn đến tất cả mọi người ra ngoài sau, liền lại bắt đầu tập trung ý chí xử lý văn kiện công ty, hoàn toàn không nhìn Lê Mộc tồn tại. Thấy Lãnh Huyên không để ý đến hắn, Lê Mộc nhất thời cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể xấu hổ đứng một bên.

Lúc này trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Im lặng thành thật đứng ngốc ra luôn luôn không phải sở trường của Lê Mộc, thời gian qua không bao lâu liền nhịn không được, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống trước mặt Lãnh Huyên, thần tình ủy khuất đối Lãnh Huyên tỏ vẻ mãnh liệt bất mãn nói: "Tổng giám đốc, tôi hôm qua mới đi làm, tôi vừa rồi không có phạm sai lầm, cô vì sao mới hôm nay đã sa thải tôi!!"

Lãnh Huyên chính đang dựa bàn nghiêm túc xử lý một phần văn kiện, nghe được lời nói của Lê Mộc, tay cầm bút viết chữ cũng dừng một chút, tiếp đó sau khi ký tên mình lên trên văn kiện thì đặt bút sang một bên. Cả người tựa vào ghế dựa, một chân khoát lên một chân khác, sắc mặt thanh lãnh nhìn Lê Mộc, toàn thân ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí thế.

Lãnh Huyên không biết tại sao đột nhiên nhớ tới một màn vừa rồi của Lê Mộc cùng Tư Đồ Tuyết, dùng hai ngón tay xoa hốc mắt, rất nhanh ngữ khí bình thản nói: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"

"Cái gì bao nhiêu tiền?" Lê Mộc lập tức bị hỏi đến ngơ người, Lãnh Huyên còn có thói quen vừa thấy mặt liền phát lì xì sao?

"Đến công ty tôi tìm tôi, chẳng lẽ không phải vì tiền sao?" Chẳng lẽ người này không phải đến đe dọa nàng đòi tiền sao? Thấy Lê Mộc phản ứng ngơ ngác Lãnh Huyên thế nhưng không biết phải nói gì – điều này ít khi có, nếu không phải nam nhân trước mặt biểu tình vô cùng chân thật, nàng thậm chí có điểm hoài nghi người nam nhân ngồi đối diện này có phải đang giả ngu giả ngốc hay không.

"Vì tiền?" Lê Mộc lúc này mới kịp phản ứng, sợ Lãnh Huyên hiểu lầm chính mình, đây là chạm đến vấn đề tôn nghiêm của bản thân, Lê Mộc lập tức sốt ruột, nói: "Tôi mới không phải vì tiền của cô đâu, tôi, tôi chỉ là tới tìm một phần công tác cũng không được sao?" Nói đến nửa câu sau Lê Mộc bắt đầu chột dạ, hắn rõ ràng là vì truy mỹ nữ mà tới.

Lãnh Huyên lập tức nổi hứng thú, người này cùng với người nàng tiếp xúc trước kia tựa hồ có chút không giống nhau, nói: "Vậy anh tới chỗ của tôi làm chi?"

"Tôi... Tôi vì... Tôi còn có thể vì cái gì a, chẳng lẽ không cần ăn cơm không cần mua đồ sao?" Lê Mộc nói tới đây tròng mắt lại chuyển, ngay sau đó biểu tình lập tức trở nên thống khổ lên, ngữ khí bi thương nói: "Không nói gạt cô, tôi trên có ba ba tám mươi tuổi, dưới có đứa nhỏ đòi ăn, một nhà già trẻ đều dựa vào tôi nuôi sống a, không có phần này công tác cả nhà chúng tôi sống thế nào a..." Lê Tân đồng chí ở trong này chỉ có thể thực xin lỗi ngài!

Lãnh Huyên nhìn người trước mặt vẻ mặt thống khổ, trong lòng đã hết chỗ nói rồi, muốn gạt người ít nhất tìm đường mới mà đi, cái này bảo nàng tin tưởng kiểu gì a.

Nhưng Lãnh Huyên ở mặt ngoài cũng không phản ứng gì, ôm tâm tính xem kịch nhìn Lê Mộc tự biên tự diễn ngồi ở kia "khóc lóc kể lể" hoàn cảnh bi thảm của mình, lại nhìn Lê Mộc giống như đột nhiên hiểu được điều gì.

"Lãnh Huyên, cô có lẽ sẽ không, cô có lẽ sẽ không bởi vì một đêm kia mà mang thù, cho nên không muốn tôi ở công ty cô đi làm đúng..." Lê Mộc nói còn chưa nói hoàn đã bị một cái mắt đao của Lãnh đại mỹ nhân nghẹn trở về.

Thực rõ ràng Lãnh Huyên ngay thời điểm nghe đến ba chữ "một đêm kia" ánh mắt lập tức sắc bén lên, nhìn đến mức Lê Mộc trong lòng trực tiếp dựng lông.

Lúc này chỉ nghe thấy Lãnh Huyên vẫn như cũ dùng cái loại thanh âm thanh lãnh mặt không chút thay đổi này mà nói: "Tôi lúc ấy hình như đã nói, muốn anh quên chuyện một đêm kia, cho nên không cần nhắc tới nữa, tôi cũng sẽ không bởi vì việc này mà khai trừ anh, thế nào?"

Lê Mộc trong đầu suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy đây tựa hồ là lựa chọn duy nhất, mình không đề cập tới sự kiện kia, thì vẫn có thể tiếp cận Lãnh Huyên, nhưng nếu hiện tại mất đi công tác liền không thể dễ dàng gặp được Lãnh Huyên nữa, tạm thời trước đáp ứng nàng đi, ừ, cứ quyết định như vậy.

"Được, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, tôi về sau sẽ không nhắc lại chuyện kia, cô cũng đừng bởi vì chuyện kia mà khai trừ tôi, cứ như vậy nói định rồi." Lê Mộc sợ Lãnh Huyên đổi ý khẳng định nói.

"Ừm." Lãnh Huyên nhìn nhìn Lê Mộc, sau đó lại khôi phục bộ dáng lão tổng chăm chỉ, vùi đầu xuống dự định tiếp tục làm công tác của mình.

Lúc này Lê Mộc thấy Lãnh Huyên đã đáp ứng mình, cũng liền không có gì lo lắng nữa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó ngữ khí thoải mái đối Lãnh mỹ nhân nói: "Nếu hai ta đều đồng ý, vậy tức là nói tôi vẫn có thể tiếp tục đi làm đúng không!"

"Không, thể, đi." Trước sau như một thanh âm thanh lãnh, tựa hồ không có cảm tình gì dao động.

"A? Vì, vì sao? Một giây trước vừa mới nói được mà, cô người này sao lại thay đổi!" Lê Mộc vừa mới thả lỏng thần kinh lại căng thẳng trở về, vẻ mặt không biết làm sao.

Lãnh Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Lê Mộc, trong lòng không khỏi một trận buồn cười, nói: "Tôi hình như chỉ nói không bởi vì chuyện kia khai trừ anh, lại chưa nói sẽ không bởi vì nguyên nhân khác, không phải sao?"

"Vậy lúc này lại là bởi vì sao muốn khai trừ tôi!!?" Nữ nhân này thật là, trò chơi ngôn ngữ chết tiệt, Lê Mộc nội tâm phun tào vô số lần.

"Lúc này là bởi vì tôi thích làm như vậy." Lãnh Huyên ôm cánh tay, nhấc chân bắt chéo, cố ý nói, rõ ràng là một câu thực khó thở, lại có thể nói thoải mái như thế.

"Cô cô cô cô... cô sao có thể như vậy" Lê Mộc quả nhiên bị nghẹn, giờ thì cũng không biết nên nói gì cho phải, quả nhiên tài ăn nói của hắn sao có thể bì được với Lãnh đại mỹ nữ đâu.

"Đúng rồi, anh là viên chức của trợ lý bộ, hoàn toàn không đăng ký nhập sổ sách, xem ra khai trừ anh xong tôi ngay cả tiền vi phạm hợp đồng cũng không cần xuất." Như trước là ngữ khí thản nhiên, nhưng nội dung quả thật nghẹn chết người không đền mạng.

Lê Mộc lúc này cũng bất chấp mọi giá, kích động nói: "Dù sao tôi mặc kệ, tôi ngày mai vẫn tiếp tục đến đây đi làm, sống chết cũng không đi, xem cô có thể làm gì tôi, hừ!"

"Tùy ý."

"Hừ hừ hừ! ~~" Lê Mộc cũng chỉ có thể dùng đơn âm tiết để phát tiết bất mãn, sau đó tức giận đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Lúc này Lãnh Huyên khóe miệng thế nhưng bất giác câu lên trên một chút, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, bởi vì ngay sau đó biểu tình của Lãnh Huyên liền trở thành một mảnh băng lãnh, mặt nhăn mày khẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.