Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 32



    Chương 32

"Ai u, điểm nhẹ, cậu điểm nhẹ được không a!!" Lê Mộc vẻ mặt thống khổ nhìn Cao Tiểu Triều đang cho hắn bôi thuốc, hoàn toàn không để ý hình tượng gào khóc kêu, Cao Tiểu Triều hơi chút xuống tay nặng một chút Lê Mộc sẽ thét lên "Hỗn đản, ngươi rốt cuộc có biết sát dược hay không a!"

Cao Tiểu Triều nhìn đến thái độ không phối hợp của Lê Mộc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Được được được, tự cậu làm đi, tôi cũng không hầu cậu. Tôi nói này, cậu sao mà túng như vậy a, đánh người còn có thể làm mình bị thương được, tôi xem như phục rồi, quyền thuật Trần lão dạy cậu đều uổng công học a!"

"Đây... Đây không phải là sơ suất thôi, lại nói tôi đây là lần đầu tiên cùng người ta đánh nhau có chút thiếu kinh nghiệm cũng có thể hiểu mà. Lúc trước nếu hắn không né tôi cũng không đến mức như vậy." Lê Mộc vừa xoa vết thương trên mặt mình vừa rầu rĩ than thở.

"Cái rắm, liền cậu cái bộ dạng túng kia, còn muốn làm cho Lãnh đại tiểu thư thích, nằm mơ đi thôi!" Nói xong Cao Tiểu Triều liền đứng lên, đem chai thuốc cùng băng gạc nhét vào trong tay Lê Mộc, không thèm quay đầu lại bước đi.

Liền cậu cái bộ dạng túng kia, còn muốn làm cho Lãnh đại tiểu thư thích, nằm mơ đi thôi... nằm mơ đi thôi... nằm mơ đi...

Đúng vậy, người giống như mình muốn tài năng không tài năng, bộ dạng còn không suất khí như Nhâm Kiện kia, làm việc không quả quyết, làm sao sẽ có người thích ta đâu, ha, hiện tại ngẫm lại bản thân trừ thân phận và gia thất khiến người người mộng tưởng ra, còn có cái gì khác hữu dụng sao?

Lê Mộc nghĩ đến đây không khỏi một trận bi thương, nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Tối hôm qua sau khi Lê Mộc hai người theo đuôi Nhâm Kiện đi qua, Cao Tiểu Triều đem Nhâm Kiện đè xuống, kêu Lê Mộc mau ra tay, kết quả Lê Mộc căng thẳng một cái, đem quyền thuật học được đều rối loạn hết, kết quả thời điểm bước lên phía trước không cẩn thận chân trái vấp chân phải, lập tức ngã dập mặt, hậu quả là mặt trước chạm đất, đúng lúc cái trán chà lên một khối sắt nhọn, trắng trợn cấp một miệng vết thương lên cái trán của khuôn mặt tuấn tú.

Lê Mộc chùi trán một cái liền thấy tay mình đầy máu, thoáng cái bị dọa tới rồi, kết quả vừa nhấc đầu liền nhìn đến ánh mắt khinh bỉ của Cao Tiểu Triều.

Cao Tiểu Triều khinh bỉ hắn thì thôi đi, không nghĩ tới Nhâm Kiện cũng dùng ánh mắt cười nhạo nhìn hắn, lần này chọc giận tiểu vũ trụ của Lê Mộc, hắn tuyệt không cho phép một tên cặn bã như vậy mà cũng khinh thường hắn. Sau đó sự thật chứng minh, nếu quả thật lại cho Nhâm Kiện một lần cơ hội, hắn thề hắn bị đánh chết cũng sẽ không mở to mắt nhìn Lê Mộc, chớ nói chi là cười nhạo Lê Mộc.

Sau khi tiểu vũ trụ của Lê Mộc bùng nổ liền lập tức xông lên cho Nhâm Kiện một quyền, cảm giác kỳ thực cũng không tệ lắm, kế đó liền một quyền tiếp một quyền, đánh về phía nhược điểm cơ thể người mà sư phụ dạy hắn. Cao Tiểu Triều cũng lại đây hỗ trợ, hai người vây quanh Nhâm Kiện đánh, đánh cho Nhâm Kiện cong queo thân mình nằm trên mặt đất, Lê Mộc lại đi lên hung hăng cho Nhâm Kiện mấy đá, chuyên nhắm chỗ mệnh căn tử mà đá, hẳn là đã bị đá đến biến dạng rồi.

(*) mệnh căn tử: nơi quan trọng, yếu hại, ~~ ý là chỗ đó đó ( ̄ε ̄)

Lê Mộc một bên đá còn một bên mắng: "Ta cho ngươi cười ta, cho ngươi động Lãnh Huyên, ta cho ngươi động, ngươi động a, ta còn không dám nói bậy sau lưng lão bà tương lai của ta ngươi dám nói!..."

Lê Mộc hoàn toàn bùng phát bản lĩnh chanh chua chửi đổng, sau cùng thật sự làm Cao Tiểu Triều nghe phiền chịu không nổi nữa, lôi kéo Lê Mộc rời đi.

Cao Tiểu Triều mau chóng lôi kéo Lê Mộc về nhà, cẩn thận xem xét miệng vết thương, phát hiện miệng vết thương nguyên bản cũng không quá nghiêm trọng, nhưng không ngờ trước đó trì hoãn thời gian quá dài, miệng vết thương không bôi thuốc làm vết máu bị hong khô, kết xuất sẹo máu đen đen, chỉ sợ tương lai cho dù trán lành cũng lưu lại sẹo.

Cao Tiểu Triều vội tìm nước thuốc muốn đem máu khô bóc ra bôi thuốc lại từ đầu, sau đó tái đợi cho miệng vết thương lành như vậy sẽ không lưu lại sẹo, ai ngờ Lê Mộc thế nhưng chịu không nổi đau liên tục gào thét, nên mới xuất hiện một màn lúc đầu kia, Cao Tiểu Triều thật sự chịu không nổi Lê Mộc lải nhải, cũng kệ xác Lê Mộc, xoay người đi nhà Hổ Nữu.

Lê Mộc thì sau khi nghe được câu nói sau cùng của Cao Tiểu Triều lại nghĩ đến bản thân, nghĩ xem mình rốt cuộc có tư bản gì để có thể làm Lãnh Huyên yêu hắn, kết quả một đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau Cao Tiểu Triều cùng Lê Mộc xuất môn, đi theo Hổ Nữu đến trung tâm thành thị.

Lê Mộc cùng Cao Tiểu Triều hai người nhìn đến phòng ở hiển nhiên vui vẻ vô cùng, bởi vì phòng kia ở ngay tại khu nhà cao tầng cách Lãnh thị gần hai con đường, vị trí này đối Lê Mộc mà nói vừa đẹp, vì thế thực khoái trá quyết định liền ngay trong ngày dọn vào.

Cùng Cao Tiểu Triều đi cửa hàng bách hóa phụ cận sắm một lượng lớn đồ dùng sinh hoạt, tỷ như chén bát thau bồn linh tinh, Cao Tiểu Triều nhìn vẻ mặt nghi hoặc.

"Đầu gỗ, mua nhiều nồi như vậy làm chi, còn nữa a, đêm nay chỉ có hai người chúng ta trụ, mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì, hơn nữa, vì sao tôi phải vác gạo vác mì a hu hu hu ức hiếp người." Cao Tiểu Triều thí điên thí điên đi theo Lê Mộc đang điên cuồng chọn mua, bất đắc dĩ nói.

"Nghe lời, lát về nhà tôi cho cậu ăn ngon." Lê Mộc vẻ mặt lơ đễnh nhìn Cao Tiểu Triều nói, hai người bước nhanh về nhà.

Nhưng mà tận đến lúc về nhà Lê Mộc cũng không nói cho Cao Tiểu Triều biết vì sao mua nhiều đồ như vậy, bất quá buổi tối đúng là Lê Mộc làm cơm.

"Ừ! Ừ không tồi, món này ăn quá ngon, đầu gỗ cậu học tốt trù nghệ như vậy từ khi nào sao tôi không biết." Cao Tiểu Triều cầm một cái chân gà ra sức gặm, làm cho đầy miệng toàn là mỡ, hoàn toàn hủy diệt hình tượng hoa hoa công tử của hắn.

Lê Mộc bất đắc dĩ nhìn Cao Tiểu Triều ăn như chó gặm, trong lòng tràn ngập vô tận khinh bỉ: "Nhanh ăn đi, đừng có nói nữa, đồ trong miệng đều sắp tràn ra ngoài."

Nếu nói Lê Mộc lúc còn ở kiếp trước, chỉ có một thứ giống con gái, thì phải là tay nghề nấu ăn, đương nhiên đây đều là học được từ viện trưởng ma ma ở cô nhi viện, viện trưởng ma ma hàng năm chiếu cố rất nhiều đứa trẻ, thời điểm con nít khóc nháo sẽ học làm một ít đồ ăn ngon gì đó để hống, nhiều năm về sau luyện thành một tay hảo trù nghệ, đều dạy cho Lê Mộc, nghĩ Lê Mộc tương lai lúc tìm không được công tác còn có thể đi làm đầu bếp nuôi sống bản thân.

Bởi vì không biết từ nơi nào nghe được Lãnh Huyên không có thói quen ăn điểm tâm, cho nên quanh năm suốt tháng biến thành bệnh bao tử, Lê Mộc thật có chút đau lòng.

Cho nên Lê Mộc liền quyết định cho dù Lãnh Huyên không cho hắn đi làm cũng không sao, hắn có thể trực tiếp đi tìm nàng, nói là đưa điểm tâm cho nàng. Bởi vì lời nói khi đó của Cao Tiểu Triều nghiêm trọng kích thích tới Lê Mộc, quả thật nếu hắn còn không biểu hiện cái gì, Lãnh Huyên chỉ sợ sớm muộn cũng bị người đoạt đi, nhưng mà hắn chẳng có sở trường, chỉ có thể tẫn hết khả năng đối tốt với Lãnh Huyên.

Sáng sớm hôm sau Lê Mộc từ 6h đã thức dậy, liên tục bận đến gần 8h, muốn bắt lấy trái tim của nữ nhân trước bắt lấy dạ dày của nàng, Lê Mộc hao hết tâm tư cấp Lãnh Huyên làm bữa sáng tình yêu.

Đương nhiên làm một phần bữa sáng cũng không đến mức phí thời gian dài như vậy, Lê Mộc còn thuận tay làm rất nhiều điểm tâm tính toán cấp nhóm mỹ nữ trợ lý bộ ăn, bởi vì dù sao về sau mình nếu muốn tiếp cận Lãnh Huyên không thể thiếu bọn họ hỗ trợ, đương nhiên còn có Mạc Tích Vũ cũng là người mình muốn cảm tạ, dù rằng bản thân cuối cùng cũng không được nhận phần công tác này.

Một tay cầm bữa sáng tình yêu tự mình làm cho Lãnh Huyên, tay kia mang theo điểm tâm cho các đồng nghiệp, Lê Mộc liền đi về phía phương hướng của Lãnh thị.

Nhà trọ quả nhiên cách Lãnh thị vô cùng gần, Lê Mộc bước chân tốc độ còn không đến mấy phút đã đến công ty, đầu tiên là đến trợ lý bộ đem điểm tâm phân cho các mỹ nữ, thành công lấy được niềm vui của chúng mỹ nữ, sau đó cũng không nói nhiều bước đến văn phòng tổng giám đốc.

Cầm trong tay bữa sáng tình yêu, Lê Mộc trong lòng không biết vì sao cảm giác mỹ két két, sau đó liền luôn luôn nghĩ Lãnh mỹ nhân ăn xong sẽ có phản ứng gì.

"Tôi là tới tìm tổng giám đốc, nàng ở sao?" Lê Mộc thập phần lễ phép hỏi tổng giám đốc bí thư.

Lúc này Lãnh Huyên đang nghiêm túc xử lý công vụ, tuy trên mặt trang điểm tinh xảo nhưng vẫn không lấn át được mệt mỏi thật sâu.

Chuyện trong mấy ngày liên tiếp khiến nàng phiền lòng không thôi, ngày đó sau khi cùng Nhâm Kiện tách ra Nhâm Kiện liền bị người đánh cho nhập viện, nghe nói mệnh căn tử bị người đạp vài cước cũng không biết về sau còn có thể phong lưu khoái hoạt hay không, kỳ quái chính là Nhâm Kiện bị đánh Nhâm gia thế nhưng không có phản ứng chút nào, lúc Lãnh phụ hỏi Nhâm đổng cũng chỉ che che lấp lấp không nói.

Kết quả Lãnh phụ liền cho rằng chuyện này cùng Lãnh Huyên tuyệt đối có liên quan, nhưng cũng chỉ có Lãnh Huyên biết nàng hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra, cho nên Lãnh Huyên liên tục không về nhà, luôn luôn ở công ty công tác.

Đúng lúc này, một thanh âm đánh gãy suy nghĩ của nàng, là điện thoại của bí thư, Lãnh Huyên dừng một chút bấm nghe điện.

"Chuyện gì?"

"Là như vậy, tổng giám đốc, nơi này có một vị tiên sinh tên Lê Mộc muốn gặp ngài."

Lãnh Huyên hơi sửng sốt, nàng không hiểu, rõ ràng lần trước đã cùng Lê Mộc nói rõ ràng rồi sao hắn lại tới nữa, nghi hoặc nhíu nhíu mày.

"Để cho hắn vào đi."

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.