Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 40



Chương 40

Vào nhà ăn, Lãnh Huyên nhìn thấy mẫu thân mình đã sớm ngồi chờ trước bàn cơm, đương nhiên bên cạnh còn có phụ thân của nàng Lãnh Phong.

Lãnh Huyên quét mắt qua phụ thân ngồi ở chủ vị cùng mẫu thân bên cạnh, nét mặt đưa lên mỉm cười nhàn nhạt, đi đến trước một người nữ tử trung niên đang mang theo ưu lo, sau đó thần tình nhu thuận hướng về phụ mẫu của mình vấn an.

"Ba, mẹ, chào buổi sáng a."

Chỉ thấy vị nữ tử trung niên ôn nhu từ ái khẽ mỉm cười, sau đó từ ái vươn tay, nắm Lãnh Huyên ngồi xuống bên cạnh mình, đau lòng đánh giá nói: "Huyên nhi a, mau ngồi xuống cho ma ma cẩn thận nhìn xem, mấy ngày nay con cứ vội xuất môn từ sớm, ta đều nhìn không tới a, nhìn xem, bận đến gầy vài vòng rồi."

"Đúng vậy, một tháng này ngay cả ba ba ta đây đều nhìn không tới, giờ lại gầy rồi, sao lại không hảo hảo tự chăm sóc thân mình vậy?" Lãnh phụ cũng nhìn con gái mình, cảm thấy thực đau lòng a.

"Ba ba ma ma, lần này gọi con có chuyện gì không?"

"Nga, còn không phải là ma ma con thấy con luôn không ăn điểm tâm đối thân thể không tốt, liền nghĩ hôm nay gọi lại đây cùng nhau ăn cái điểm tâm sao." Lãnh phụ nhìn Lãnh Huyên nói.

"Đúng vậy ba ba con nói đúng, một nữ nhi gia như Huyên nhi gánh vác sự tình từ trên xuống dưới Lãnh thị, còn luôn không ăn điểm tâm, tiếp tục kéo dài như vậy, thân thể đương nhiên khiêng không nổi." Lãnh Huyên ma ma vẻ mặt từ ái nhìn đứa con gái làm chính mình kiêu ngạo này.

Lãnh Huyên cũng không nói gì, ngồi xuống ngay tại bên người Lãnh Huyên ma ma, cầm lấy cơm sáng cùng bát đũa chuẩn bị tốt cho nàng trên bàn, bắt đầu cùng ăn, nàng rất khó có dịp cùng người nhà ăn bữa sáng một lần.

"Đến, Huyên nhi ăn nhiều một chút." Lãnh Huyên ma ma nói xong bắt đầu cẩn thận thêm đồ ăn cho con gái mình.

"Ai, nếu Huyên nhi nhà chúng ta là một nam hài thì tốt rồi, ta liền cho nàng tìm một người vợ giỏi biết nấu cơm xử lý cuộc sống hằng ngày, hai ta cũng không cần quan tâm vấn đề sức khỏe sinh hoạt của Huyên nhi nữa, đến lúc đó ta thuận thuận lợi lợi đem Lãnh thị giao cho Lãnh Huyên xử lý, cũng không cần sợ mấy người khác trong Lãnh gia không đồng ý."

"Ai nha lão Lãnh a, là nên tìm một người chiếu cố chiếu cố Huyên nhi, bằng không ngày ngày bận như vậy đến lúc đó sẽ làm thân xác suy sụp, bất quá nhà chúng ta Huyên nhi thì sao, so với người trẻ tuổi nào trong Lãnh gia đều giỏi hơn, với lại chỉ cần ông nguyện ý đem Lãnh thị giao cho nó, bằng năng lực của Huyên nhi người Lãnh gia cũng không dám tái nói cái gì." Lãnh Huyên ma ma đối con gái của mình thực vừa lòng, không chấp nhận được trượng phu mình khen người khác chí khí, diệt uy phong con gái nhà mình.

"Huyên nhi biểu hiện quả thật làm ta rất kiêu ngạo a, cũng là nhân tuyển nối nghiệp tốt nhất trong lòng ta, Huyên nhi là hòn ngọc quý trên tay Lãnh gia chúng ta a, hiện giờ Huyên nhi cũng đều sắp hai mươi lăm tuổi, sớm là đại cô nương, phóng tới cổ đại đứa nhỏ đều đã lớn nga!" Lãnh phụ nói đến đứa con gái mình thương yêu nhất cũng là càng nói càng cao hứng, trêu ghẹo nhìn Lãnh Huyên.

Lãnh Huyên lúc này khó được thế nhưng ở trước mặt cha mẹ cảm thấy mất tự nhiên, cũng không nói gì, rất nhanh lại lạnh nhạt xuống, cúi đầu ăn chính mình cơm, không nhìn bọn họ đối thoại.

"Huyên nhi đúng là trưởng thành, ở nước ngoài nhiều năm như vậy tự mình qua ngày cũng rất khổ, cũng đã tới tuổi phải thành gia, hẳn nên tìm một người tin cậy chiếu cố nàng. Huyên nhi mỗi ngày đi ra ngoài nơi nơi bận bịu, ngược lại chậm trễ chính mình chung thân đại sự chung quy không phải biện pháp, để cho bên ngoài đồn đãi không nói, người đã lớn quả thật nên thành gia, có phải hay không a." Lãnh ma ma vẻ mặt từ ái nhìn Lãnh Huyên, đồng thời trưng cầu ý kiến của Lãnh phụ.

Chung thân đại sự của Lãnh Huyên luôn luôn là chuyện trong lòng Lãnh Huyên ma ma, mà nay gọi con gái của mình lại đây một phần cũng là vì chuyện này, Lãnh Huyên ma ma để đũa xuống, hơi hơi thở dài đối đứa con gái đang ở một bên hết sức chuyên chú dùng cơm nói: "Huyên nhi, hiện tại cũng không nhỏ, cũng nên cân nhắc một chút chính mình chung thân đại sự, từ lúc con trở về đến nay, người từ các gia tộc đến cửa cầu thân cũng không ít, hôn ước cùng Lê gia giải trừ cũng sắp được nửa năm, Huyên nhi con cũng phải hảo hảo vì mình tính toán một chút, cũng là thời điểm đem hôn sự định ra rồi."

Lãnh Huyên nghe, trên mặt biểu tình không thay đổi, tầm nhìn di chuyển ra khỏi bát cơm, ánh mắt thản nhiên nhìn Lãnh ma ma nói: "Ma ma, lời nói của ngài con nhớ kỹ, việc này qua ít thời gian con sẽ xử lý." Nói xong buông bát đũa trong tay, không đợi Lãnh phụ Lãnh mẫu nói cái gì, tiếp tục nói: "Ba, mẹ, con còn phải đi làm, hai người trước dùng cơm đi, con đi trước." Nói xong đứng dậy rời đi.

"Huyên nhi ~" Lãnh Huyên ma ma có điểm bất đắc dĩ nhìn bóng dáng con gái mình.

"Nha đầu này! Ai nha!" Lãnh phụ phía trước đối với chuyện hôn sự, thời điểm cùng Lãnh Huyên mạnh bạo Lãnh Huyên không nghe, hôm nay vốn tính toán để cho Lãnh mẫu dùng đạo lý hiếu tình thuyết phục Lãnh Huyên, không nghĩ tới Lãnh Huyên vẫn là không nghe, cũng nhất thời tức giận không có cách nào.

Lãnh thị trợ lý bộ.

"Lê Mộc, hai người lúc đó là làm sao thoát hiểm a?"

"Ai nha, các người không biết a, lúc đó tình huống nguy hiểm bao nhiêu!"

Thời gian nghỉ, Lê Mộc cùng các mỹ nữ trong phòng làm việc đang lúc nhàn rỗi, chợt nghe mỗ cái đứa bé tò mò không biết tên trong phòng đặt câu hỏi. Lê Mộc sinh động như thật kể lúc đó bọn họ là như thế nào thoát hiểm blah blah, bên trong tất nhiên có thêm mắm dặm muối.

"Tôi và Lãnh đại lão bản khi đó bị trói đến một cái tiểu hắc ốc ở thâm sơn rừng già, có một đám người vạm vỡ trông coi bọn tôi, nhưng tôi làm một người nam nhân có trách nhiệm bảo hộ lão bản an toàn! Sau đó tôi liền hăng hái phản kháng, thừa dịp một tên tráng hán không lưu ý tôi một cú móc phải đánh đi qua, lập tức liền cho hắn ngã xuống đất, sau đó bên cạnh có kẻ không biết tự lượng sức đi lên đánh tôi, tôi lại là móc phải, lại tới một người, lại một móc phải, tới một người, liền móc phải, sau đó bọn họ liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, blah blah..."

Lê Mộc lúc này khoa trương nói xong sự tích anh dũng của hắn, biểu tình cũng thập phần đúng chỗ, thao thao bất tuyệt thuyết minh đem chúng nữ nhập vào câu chuyện, bị hù đến sửng sốt ngơ ngẩn, nhưng mà cố tình có người chính là không tin.

"Lê Mộc, cậu cũng đừng chém gió, còn móc phải, cậu chẳng lẽ còn biết chiêu này a!" Tư Đồ Tuyết vẻ mặt không tin nhìn Lê Mộc, sau đó lần lượt vạch ra một ít điểm đáng ngờ trong đoạn lời nói này của Lê Mộc.

Bị Tư Đồ Tuyết lần lượt vạch trần mình, Lê Mộc cũng bị nói cho ngây ra một lúc, thầm nghĩ ta chỉ là biên cái chuyện xưa ngươi cần nghiêm túc như vậy sao? Mà bên này chúng nữ cũng hiểu được Tư Đồ Tuyết nói thực có đạo lý, giờ mới biết mình bị Lê Mộc lừa, cũng đều vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lê Mộc.

Bên cạnh Mạc Tích Vũ tự nhiên đã sớm biết chuyện Lê Mộc giảng có một phần là không đúng thực, nhưng phía trước cũng không có vạch trần, thẳng đến hiện tại, cũng chỉ là nhìn Lê Mộc cười mà không nói, ý cười ôn nhuận làm người ta bay bổng.

"Mới, mới không phải đâu, tôi cũng không nói dối, tôi thật sự rất lợi hại..." Đều đem Nhâm Kiện đả bại có thể không lợi hại sao?

Ngay lúc Lê Mộc muốn tiếp tục kể chuyện cho chúng nữ, cánh cửa lại bị chậm rãi đẩy ra, là bí thư chuyên trách của Lãnh đại lão bản, Lạc Lạc.

"Lê Mộc phải không, tổng giám đốc tìm ngài có việc, phiền toái cùng tôi đến một chuyến đi."

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.