Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 45



    Chương 45

Lê Mộc ngồi trên ghế sa lon không quá một phút đồng hồ, liền nhìn đến ba mẹ Lãnh Huyên từ lầu hai đi xuống.

Phụ mẫu Lãnh Huyên thoạt nhìn so với trong tưởng tượng của Lê Mộc phải trẻ hơn rất nhiều. Vừa nhìn thấy ba mẹ nàng, Lê Mộc trong lòng liền bình thường trở lại, trách không được Lãnh Huyên lớn lên đẹp như vậy, tuyệt đối là vấn đề gien! Mẹ của nàng thật đúng là đại mỹ nhân, tuy rằng hiện tại lớn tuổi, nhưng mang máng có thể thấy được phong vận nàng năm đó. Nhất là làn da của nàng, bảo dưỡng thật không sai. Ba ba nàng cũng rất tuấn tú, hơn nữa cả người tản ra một loại ổn trọng cùng cơ trí mà chỉ lão nam nhân thành thục mới có, cùng với tang thương, từ cuối cùng tuyệt đối là nghĩa tốt.

Lãnh Phong đầu tiên nhìn đến con gái mình ngồi trên ghế sa lon, sau đó nói: "Huyên Huyên a, con về nhà sao không cùng chúng ta nói trước a, chúng ta xuống dưới chờ a." Nói tới đây Lãnh phụ mới chú ý tới cách Lãnh Huyên không xa an vị một người khác, cũng chính là Lê Mộc.

Lê Mộc thấy Lãnh phụ Lãnh mẫu xuống dưới, đương nhiên không thể tiếp tục ngồi, lập tức đứng lên chủ động cùng Lãnh phụ Lãnh mẫu đáp lời nói: "Bá phụ bá mẫu, xin chào mọi người, cháu tên là Lê Mộc."

Lãnh mẫu nhìn thấy con gái rốt cục mang về một tiểu tử lanh lợi như vậy, cũng hết sức cao hứng cho con gái mình, sau đó đối với Lê Mộc nói: "Lê Mộc phải không? Con chính là người Huyên Huyên nói muốn dẫn trở về cho chúng ta xem đi, bộ dạng thật sự là nhất biểu nhân tài a, nghe a di, đừng đứng, ngồi xuống, ngồi vào bên cạnh Huyên Huyên đi."

Chờ tất cả mọi người ngồi xuống sau, Lãnh phụ liền cảm thấy Lê Mộc tên này có điểm quen tai, hơn nữa nhìn Lê Mộc càng ngày càng cảm thấy giống như gặp qua ở đâu, sau đó lại đột nhiên như nhớ tới cái gì, nhìn Lê Mộc nói: "Cậu chính là Lê Mộc? Lê Mộc của Lê gia sao? Hóa ra người Huyên Huyên nói muốn dẫn về chính là cậu a."

"Vâng, bá phụ." Thực lễ phép nói chuyện, làm người ta cảm thấy thập phần thân thiết, đây là Lê Mộc từ trên người Lãnh mỹ nhân học được.

Lãnh Phong thực nghi hoặc, rõ ràng phía trước con gái hắn còn sống chết không thích Lê Mộc, sao hiện tại ngược lại đem hắn lĩnh về nhà, sau đó nói: "Lãnh Huyên, con cùng Lê Mộc là quan hệ như thế nào, hai đứa đang yêu nhau sao?"

"Bọn con kết hôn rồi." Sạch sẽ lưu loát.

"Cái gì? Nhanh như vậy, mấy đứa quen nhau khi nào!" Lãnh Phong rõ ràng là thập phần giật mình, không hiểu nổi con gái hắn rốt cuộc nghĩ muốn làm cái gì.

Lê Mộc vừa nhìn thấy Lãnh Phong cái dạng này, liền kiên nhẫn giải thích: "Bá phụ, cháu cùng Huyên nhi quen nhau ở Lãnh thị, cháu công tác ở bộ môn nàng quản hạt, sau đó..." Lê Mộc đem chuyện bọn họ ở trong công ty đơn giản miêu tả một lần, đương nhiên thêm vào một ít tình tiết lãng mạn, tỷ như theo đuổi tặng hoa xem điện ảnh cầu hôn bla bla, đồng dạng biến mất một ít nội dung.

"Nga, là như thế này a, không ngờ được hai đứa vẫn là đi tới cùng nhau, còn vô cùng lãng mạn mà, đây chính là duyên phận a, ha ha."

Lãnh Huyên ma ma nghe Lê Mộc cứu tính mạng con gái mình, cái nhìn đối Lê Mộc cũng biến đổi, hơn nữa đây là người đầu tiên con gái mang về, Lãnh Huyên ma ma đây là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích.

Lãnh Huyên ma ma năng lực tiếp thu rất mạnh, nghe nói hai người bọn họ đã lĩnh chứng, sau đó liền cùng Lãnh Huyên hỏi han, rốt cuộc khi nào thì cử hành hôn lễ a, muốn đi nơi nào hưởng tuần trăng mật vân vân, Lê Mộc vốn cũng muốn cùng Lãnh Huyên các nàng cùng nhau thương lượng, nhưng mà thế thì rõ ràng sẽ vắng vẻ Lãnh ba ba, Lê Mộc luôn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, cho nên lễ phép cùng Lãnh ba ba phía đối diện tán gẫu lên trời.

Lê Mộc cảm giác Lãnh bá phụ là một người thực dẻo miệng, hơn nữa hòa ái, thích cười, thời điểm cười thực hiền lành, tóm lại, so với con gái hắn mạnh hơn nhiều.

Tới lúc ăn cơm, bốn người ngồi vây quanh trên bàn cơm.

Lãnh Huyên ngồi kế bên người Lê Mộc, nàng đột nhiên thấu lại bên tai Lê Mộc, trộm nói: "Vừa rồi biểu hiện không tồi, không nghĩ tới anh biên cái nói dối lợi hại như vậy."

Nghe được Lãnh Huyên khích lệ có điểm giống mắng chửi người, Lê Mộc có chút câm nín, làm bộ gắp khối rau xanh đến trong bát nàng, nghiêng đầu, cố ý tiến đến lỗ tai Lãnh Huyên, thấp giọng nghịch ngợm nói: " Lãnh đại tổng giám đốc thân ái của anh, em đây là đang khen anh hay đang mắng anh, anh còn không phải đều vì ba mẹ em."

Lãnh thị vợ chồng nhìn trước mặt hai người châu đầu ghé tai, còn tưởng rằng vợ chồng son tân hôn ngọt ngào mật mật thích dính cùng một chỗ đâu, bất quá ai biết Lãnh Huyên cùng Lê Mộc cố ý nói chuyện chứ không phải ở trước mặt cha mẹ tú ân ái chứ.

Lê Mộc lúc này cùng Lãnh Huyên nói xong, vừa định ngẩng đầu tiếp tục cùng Lãnh ba ba tâm sự một ít chuyện thú vị trước đây của Lãnh Huyên, vốn tính toán nhớ kỹ về sau lưu trữ trêu chọc Lãnh Huyên. Nhưng vừa nhấc đầu lại phát hiện hai vị cha mẹ cũng không có dùng cơm, ngược lại đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn cùng Lãnh Huyên, thực hiển nhiên, Lãnh Huyên vừa nãy hành động vô cùng thân thiết làm cho Lãnh ba Lãnh mẹ thành công tin chuyện hai người bọn họ.

Nhìn đến hai vị cha mẹ ánh mắt ái muội, Lê Mộc tuy rằng da mặt dày, nhưng tốt xấu gì cũng từng là nữ, vì thế "bùm" đỏ mặt, gắp khối bí đao đặt trong bát Lãnh ma ma, giơ lên khuôn mặt tự nhận là thực thân thiết, tươi cười nói: "Bá mẫu, dùng bữa, thứ này đẹp da." Nói xong, Lê Mộc lại gắp khối mướp đắng phóng tới trong bát Lãnh ba ba, hướng hắn mỉm cười: "Bá phụ, dùng bữa, dùng bữa, mướp đắng hạ hỏa." Lão niên nhân thôi, bình thường đều so ra tương đối cần hạ hỏa.

"Huyên Huyên, con cũng gắp cho Tiểu Lê chút đồ ăn a." Lãnh ma ma cũng nhìn đến đồ ăn Lê Mộc gắp tới vui mừng nói.

Lê Mộc vốn đang muốn cự tuyệt, không nghĩ tới Lãnh Huyên một bộ con gái ngoan ngoãn gắp một khối thịt bò phóng tới trong bát Lê Mộc, ngữ khí vừa ôn nhu lại tràn ngập tình yêu đối với Lê Mộc nói: "Anh nếm thử, đây là món sở trường của Lý thẩm nhà em, ninh ăn rất ngon."

Xin cho phép Lê Mộc ở trong lòng phun tào trăm ngàn lần, một giải Oscar có thể phát cho Lãnh đại lão bản rồi, biểu tình này diễn quá giống, nếu quả thật hắn không biết trước là giả, còn tưởng rằng Lãnh Huyên thật sự đối hắn có ý tứ đâu. Bất quá, đến khi nào Lãnh Huyên có thể đối hắn như vậy, vậy hắn còn không hạnh phúc chết.

Lê Mộc lập tức cười tủm tỉm mà đem thịt bò đưa vào miệng, nhai hai cái, sau đó gật đầu cười nói: "Ngon lắm, so với anh làm ăn ngon hơn."

Lãnh Huyên ma ma nghe Lê Mộc nói cảm thấy thực kinh ngạc, sau đó thử hỏi: "Tiểu Lê, không nghĩ tới con còn có thể nấu cơm a, hiện tại có rất ít nam hài tử lợi hại như vậy."

"Đúng vậy bá mẫu, tay nghề này là một vị trưởng bối rất đáng kính dạy cháu, bất quá bà đã không còn nữa..." Lê Mộc lại nghĩ tới viện trưởng ma ma, trong lòng cảm giác có chút ưu thương.

Biết Lê Mộc biết nấu cơm, hơn nữa còn tôn kính trưởng bối mình như vậy, Lãnh ma ma đối Lãnh ba ba gật gật đầu, sau đó từ ái nhìn Lê Mộc nói: "Vậy Tiểu Lê a, Huyên Huyên về sau liền giao cho con, sinh hoạt của nó liền nhờ con phí tâm nhiều một chút."

Lúc này Lãnh ba ba lên tiếng: "Lê Mộc a, hôm nay ta tâm tình tốt, Lý thẩm đem bình rượu quý ta đặt ở tầng hầm kia lấy ra, ta muốn cùng Lê Mộc uống hai ly."

"Ông nha, muốn uống rượu cứ việc nói thẳng, không nên dùng Tiểu Lê lấy cớ, Tiểu Lê con có thể uống không?" Lãnh ma ma cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lãnh Phong, biết làm sao được trượng phu này của nàng chính là yêu rượu.

Lãnh Huyên cũng vẻ mặt nghi vấn nhìn Lê Mộc, ý tứ kia chính là anh biết uống rượu không? Lê Mộc xua tay bảo Lãnh Huyên yên tâm, sau đó cười nói: "Không có việc gì bá mẫu, nếu bá phụ thích cháu liền uống một chút, nhưng rượu phẩm của cháu không được tốt lắm, đến lúc đó say mong rằng bá phụ bá mẫu không nên trách tội a."

Lý thẩm rất nhanh đem rượu tới, mở bình ra là cả phòng đều nồng đậm mùi rượu, có thể thấy được đây nhất định là rượu ngon trân quý hồi lâu, khí tức nồng liệt nhìn ra được rượu này số độ tựa hồ không nhỏ, rất nhanh một già một trẻ hai nam nhân bắt đầu đẩy chén cụng ly, từ quốc gia đại sự nói tới hắc lịch sử trước đây của Lãnh Huyên, hai người thập phần tận hứng, cứ như rốt cục tìm được tri âm, chậm chậm rì rì vừa uống vừa tán gẫu mãi cho đến gần 3h chiều, hai người rốt cục đều say ngất rồi.

Nhìn đến một già một trẻ nằm úp sấp ngã vào trên bàn cơm, Lãnh Huyên cùng Lãnh ma ma nhìn nhau cười, hai người này rốt cục tán gẫu xong rồi, sao mà so với nữ nhân nói còn nhiều hơn. Làm cho Lãnh Huyên cảm thấy buồn cười chính là, Lê Mộc uống rượu mạnh như vậy mới vừa bắt đầu dường như không có việc gì, nhìn đến Lãnh ba ba đều đã có men say Lê Mộc một giây trước thoạt nhìn vẫn là thanh tỉnh, một giây sau liền bùm một cái đập vào bàn cơm say bất tỉnh, ban nãy đầu đụng bàn kêu cũng thật vang, khẳng định là nổi cục u.

Lãnh ma ma kêu Lý thẩm cùng người hầu lần lượt đến hỗ trợ, sau đó đối với con gái nói: "Huyên nhi, con cùng Lý thẩm đem Tiểu Lê phù lên phòng con đi thôi, mẹ cũng đem ba ba con về phòng, uống nhiều như vậy cứ để cho hai bọn họ hảo hảo ngủ một giấc." Nói xong cùng người hầu nâng dậy Lãnh ba ba hướng về lầu hai.

Lãnh Huyên cũng cùng Lý thẩm đỡ Lê Mộc đi đến phòng Lãnh Huyên, sau đó khi tới cửa nàng cho Lý thẩm đi xuống trước, tỏ vẻ tự mình chiếu cố Lê Mộc là đủ, kế đó thân thể Lê Mộc dựa nghiêng vào trên người Lãnh Huyên, Lãnh Huyên đóng cửa phòng xong chậm rãi đem Lê Mộc đỡ đi về phía giường mình.

Vừa đem Lê Mộc phóng ngã xuống giường nghĩ muốn rời khỏi, ai biết Lê Mộc túm tay nàng lập tức cũng đem nàng kéo ngã xuống giường, sau đó không đợi Lãnh Huyên kịp phản ứng, liền cảm giác phía trên thân mình trầm xuống, sau đó một cỗ mùi sữa thơm quen thuộc đánh úp lại, ngay sau đó nàng liền nhìn đến Lê Mộc chính đang nằm trên người nàng, hô hấp dày đặc kèm theo mùi rượu nhè nhẹ.

Đây có lẽ là lúc nội tâm Lãnh Huyên cảm thấy hoảng loạn nhất, cho dù ngày đó sau khi bị Nhâm Kiện bắt cóc cũng không có hoảng như hiện tại, cho dù trái tim nàng tái băng lãnh đi nữa cũng chống đỡ không được ánh mắt lửa nóng như thế của Lê Mộc.

Lê Mộc uống rượu, hắn cũng không biết vì cái gì mỗi lần hắn uống rượu cũng đều cảm giác toàn thân thực thoải mái, uống rượu lúc sau tính cách hắn sẽ vô hạn mở rộng, làm cho hắn cảm giác được Lãnh mỹ nhân trước mắt là ngon miệng như vậy.

"Quả nhiên là rượu phẩm rất kém cỏi, anh muốn làm gì?" Lãnh Huyên ánh mắt dần lạnh xuống dưới.

"Làm gì?" Nhìn xem đôi môi kiều diễm ướt át kia, nhìn xem làn da trắng mịn kia, nhìn xem con ngươi lấp lánh kia...

Lê Mộc khiêu lên cằm nàng, thấu lại gần hôn lên đôi môi làm cho người ta luôn nghĩ muốn thôn tính kia: "Muốn em a."

Lê Mộc hôn lên môi Lãnh Huyên, sau đó bàn tay không quy củ đưa vào trong áo nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.