Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 67



    Chương 67 - Sinh tử không rõ

Nhìn thấy trên mặt Lê Mộc hiện vẻ thống khổ, Nhâm Kiện cảm thấy trong lòng thập phần thống khoái, hết thảy đều là Lê Mộc chính hắn tạo thành, bằng không chính mình cũng có thể làm một gã nam nhân bình thường, cũng có thể ôm vô số nữ nhân lăn sàng.

Nghĩ đến đây, Nhâm Kiện tức giận đem hết thảy sai lầm đều đổ lên người Lê Mộc, bao gồm Hình Thần Húc đối hắn làm hết thảy hắn đều cho là lỗi của Lê Mộc, nhịn không được tiến lên hung hăng đá hai cước vào Lê Mộc, hai cước này sử xuất khí lực toàn thân của hắn, một cước đá vào phần bụng yếu ớt nhất, một cước đá vào xương sườn vừa bị Hình Thần Húc đạp, ngay sau đó truyền đến Lê Mộc đau hô:

"A ——!!"

Lúc này ở một nơi khác Lãnh Huyên chính đang đi trên đường, không hề dự triệu cảm giác được một trận đau thắt tim, ngay sau đó nàng dừng cước bộ bưng kín ngực, vì sao tim lại đột nhiên đau như vậy?

———————————————————————————————————————

Bởi vì đau đớn, tinh thần của Lê Mộc cũng trở nên có chút suy yếu, cảm giác vô lực toàn thân không ngừng đánh úp lại. Trong cơn hoảng hốt, hắn như thấy được một nữ nhân dung nhan tuyệt mỹ đi đến.

"Huyên nhi, em đến cứu anh sao?" Nhìn thấy người đến Lê Mộc không tự giác tỉnh lại tinh thần một chút, hắn quơ quơ đầu não hoảng hốt mơ hồ, phát hiện người kia đúng là Lãnh Huyên đến đây, hoàn toàn không phải ảo giác, hắn tràn ngập kỳ vọng nhìn Lãnh Huyên.

Lãnh mỹ nhân rốt cục tới cứu ta, ta đã biết nàng không thể nào bỏ xuống ta như vậy, vừa mới ở nhà ăn hết thảy kia cũng chỉ là hiểu lầm đúng không, em vẫn yêu tôi đúng không...

Lê Mộc có chút gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Huyên, lại phát hiện nàng thế nhưng một mình đi đến, chẳng lẽ nữ nhân này không biết nơi này nguy hiểm cỡ nào sao?

Lãnh Huyên đi vào trong mật thất, ngay sau đó thủ hạ của Hình Thần Húc bên trong phòng đều tự giác đi ra ngoài. Lãnh Huyên nhìn Lê Mộc nằm trên mặt đất, ánh mắt lại dường như không có gì dao động, lạnh lùng liếc mắt một cái sau đó như người xa lạ bước qua người Lê Mộc, kế đó lập tức đi đến cạnh Hình Thần Húc.

"Húc, anh tìm em sao?" Sửa sạch thái độ quyết tuyệt phía trước đối Hình Thần Húc trong phòng ăn, Lãnh Huyên quyến rũ rúc vào lòng Hình Thần Húc, sau đó bị Hình Thần Húc ôm trụ, tiếp đó thế nhưng chủ động đưa lên môi thơm của mình.

"Huyên nhi..." Đây là có chuyện gì, quả nhiên bọn họ vẫn là cùng một chỗ sao? Hoàn toàn bị vây trong khiếp sợ Lê Mộc chỉ có thể thử nhẹ giọng kêu tên của người mình từng yêu.

Nữ nhân kia nghe thế lại cũng không phản ứng gì, chỉ dùng một ánh mắt thực xa lạ nhìn lướt qua Lê Mộc cả người toàn thương, ngay sau đó lại dùng thân thể mình dán chặt Hình Thần Húc, ngón trỏ ở trong lồng ngực cường tráng của Hình Thần Húc vẽ vòng tròn, sau đó kiều mỵ tràn ngập tình yêu nhìn về phía người đang ôm ấp mình, giống như là nhìn người mình yêu say đắm, nhưng trong ánh mắt ít nhiều lại có chút ý muốn lấy lòng.

Lãnh Huyên, cho dù em không thích anh, cũng không cần ở trước mặt anh cố ý cùng hắn thân thiết như vậy a!

"Húc, anh tìm người ta lại muốn làm chuyện xấu sao, đáng ghét ~~~" Làn điệu nũng nịu làm Lê Mộc có chút xa lạ, còn nữ nhân kia tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý tay sói của Hình Thần Húc ở trên người nàng sờ tới sờ lui.

"Ngươi không phải thích nàng sao? Ha ha ha, hôm nay lão tử ngay tại trước mặt ngươi chiếm hữu nàng, ngươi cần phải mở to hai mắt hảo hảo nhìn xem a!!!" Hình Thần Húc nói xong liền xả ra quần áo vốn là không nhiều lắm trên người nữ nhân kia, chỉ còn lại có nội y màu đen, làm nàng càng thêm gợi cảm... Sau đó xoay người hướng về phía Nhâm Kiện còn chưa đi ra ngoài mắng: "Ngươi sao còn không lăn ra ngoài cho lão tử, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thượng sao!!?"

Nhâm Kiện khúm núm lui ra ngoài, trong mắt để lộ ra ánh nhìn cừu hận. Trong phòng chỉ còn lại Lê Mộc, Hình Thần Húc, cùng nữ nhân dung mạo xinh đẹp kia.

"Không được, Hình Thần Húc, ngươi thả Huyên nhi, nàng là vô tội." Lê Mộc sợ hãi kêu. Nếu quả thật Hình Thần Húc giết hắn, hắn sẽ không nhíu mày chút nào, nhưng nếu muốn vũ nhục Lãnh Huyên, quả thực làm cho hắn không thể tiếp thụ.

Hiển nhiên Lê Mộc còn không có hiểu rõ tình huống hiện tại, chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp kia không chút ngại hành vi thô lỗ của Hình Thần Húc, ngược lại còn khanh khách cười nói: "Húc, anh sao mà mỗi lần đều gấp như vậy a ~~~" Tựa hồ loại chuyện này nàng đã tập mãi thành quen.

"Ha ha, ngươi sợ chưa?" Hình Thần Húc nhìn đến bộ dáng hiện tại của Lê Mộc liền vui vẻ, "Lê Mộc, đây không phải là nữ nhân ngươi thích sao, ta cho ngươi biết, từ sau khi ta trở về Hoa Hạ quốc, thời điểm chúng ta cùng một chỗ mỗi ngày đều làm loại chuyện làm yêu này ~~~ "

"Hình Thần Húc, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!!" Lê Mộc điên cuồng quát to, hắn nghĩ muốn xông lên giết chết nam nhân trước mặt, nhưng hắn nửa người dưới không động đậy, huống hồ bị trói căn bản dậy không nổi.

Hình Thần Húc nhìn Lê Mộc ở trước mắt phát cuồng lại vô lực nằm trên mặt đất, cảm giác trong lòng càng thêm vui sướng, sờ sờ tóc nữ nhân kia, nữ nhân đã cởi đến nửa thân trần liền nhu thuận ngồi chồm hổm, bắt đầu mở ra dây lưng của nam nhân cường tráng này, hết thảy thuần thục giống như là huấn luyện qua rất nhiều lần.

Như cố ý lấy lòng, nữ nhân kia tháo ra đai lưng Hình Thần Húc, vuốt ve phần bụng cường tráng của nam nhân này, dần đi xuống, sau đó cúi đầu phô trương kỹ thuật của mình.

"Ừ ~~" Hình Thần Húc lộ ra một bộ biểu tình hưởng thụ, sau đó nghiền ngẫm nhìn về phía Lê Mộc trên mặt đất đang giãy dụa muốn đứng lên, ánh mắt giống như đang nhìn một con kiến con nho nhỏ.

Lê Mộc tinh thần càng thêm hoảng hốt, nhưng thấy được một màn trước mắt này, Lê Mộc dường như hiểu được điều gì, tâm tình hắn ngược lại chậm rãi bình yên trở về, chậm rãi không nói một lời, càng về sau chính là mặt lạnh nhìn, loại thái độ không ngứa không đau này hiển nhiên khiến Hình Thần Húc bất mãn, hắn muốn nhìn đến chính là bộ dáng thống khổ của Lê Mộc cùng ánh mắt cầu xin tha thứ, kết quả Lê Mộc tựa hồ rất không thuận ý người, không có biện pháp hắn đành phải áp dụng một loại hành động khác.

"Thân ái, hai chúng ta ở trong này thân thiết, làm cho hắn ở nơi đó nhìn nhiều không tốt, chúng ta mọi người cùng nhau sung sướng mới tốt a!!" Nói xong Hình Thần Húc đẩy ra nữ nhân dưới thân đang cố gắng lấy lòng, sau đó hướng về phía Lê Mộc ra hiệu một cái.

Nữ nhân xinh đẹp kia nhận được tín hiệu, do dự một chút sau đó chậm chậm đi tới bên người Lê Mộc, bắt đầu cởi quần Lê Mộc. Lê Mộc trọng thương căn bản không thể phản kháng, Lê Mộc chỉ có thể thoáng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt thanh lệ.

Bàn tay nữ nhân với vào trong quần Lê Mộc không ngừng vuốt ve lên, lần đầu tiên đụng đến nữ nhân này tựa hồ thực kinh ngạc, không nghĩ tới người thoạt nhìn giống cái tiểu bạch kiểm lại rất là chất, so với cái Hình thiếu kia có thể còn chất hơn, nhưng mà, sao luôn cảm giác có điểm kỳ quái?

Đúng rồi, đã sờ soạng cả nửa ngày, kết quả tiểu tử phía dưới này một chút phản ứng đều không có!! Chẳng lẽ mị lực của ta liền kém như vậy sao? Lòng của nữ nhân nghĩ như vậy, lại càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.

Hình Thần Húc kéo lên chính mình quần liền như vậy đứng ở một bên, sau đó nữ nhân này tay không ngừng ở trong quần lót Lê Mộc vuốt, chính là một cái trường hợp quỷ dị như vậy giằng co hơn mười phút.

"Húc ~~ cả nửa ngày tiểu tử này thế nhưng không phản ứng, đáng ghét, tay người ta đều sắp mỏi rụng à ~~" Nữ nhân mang theo nhõng nhẽo có chút nghẹn khuất lại dựa sát vào bên người Hình Thần Húc, vốn nghĩ tiểu tử này chất như vậy hơn nữa bộ dạng cũng vô cùng thanh tú, mình có thể nếm thử trước, kết quả là chỉ nhìn được không chơi được.

Hình Thần Húc nghi hoặc đạp Lê Mộc một cước, sau đó kêu bác sĩ phía trước tiêm Lê Mộc tiến vào.

"Thiếu gia, tiểu tử này thời điểm trói đến có bị xe đụng một cái, phần eo cột sống đã bị tổn thương, chỉ sợ nửa người dưới bị liệt rồi, cho nên địa phương kia của hắn không phản ứng là chuyện rất bình thường..." Bác sĩ thực chuyên nghiệp chẩn đoán bệnh, cho Lê Mộc một cái đả kích thật lớn, Lê Mộc thoáng cái mở to hai mắt, ánh mắt tràn ngập không thể tin cùng tuyệt vọng.

"U! Không nghĩ tới a, chúng ta Lê gia đại thiếu gia cũng có ngày hôm nay a, vốn ta còn tính toán đem ngươi thiến trước để giải mối hận trong lòng ta, không nghĩ tới quả nhiên là tiểu bạch kiểm không còn dùng được như vậy a, chỉ sợ ngươi đời này đều là cái thái giám, ha ha ha, ngẫm lại Lãnh Huyên cùng thái giám nhà ngươi qua cả đời đúng là quá buồn cười!! ~~" Vô tận chế nhạo dừng ở trên người Lê Mộc, nhưng hắn lại vẫn không nói một lời, người nếu đều đã sắp chết, thái giám hay không thái giám, liệt hay không liệt đối hắn mà nói hình như cũng không quá trọng yếu, dù sao nàng vốn là cái nữ đã chết rụng rồi không phải sao.

Loại tâm tình này khiến cho hắn thay một bộ biểu tình lạnh nhạt, sau đó miệt thị nhìn về phía nam nhân tự biên tự diễn nửa ngày kia, khinh thị trong ánh mắt phát ra không chút nào keo kiệt.

Dưới loại ánh nhìn chăm chú này, Hình Thần Húc một chút khoái cảm đều không có, ngược lại có một loại cảm giác thất bại, điều này khiến tâm tình của hắn trở nên nôn nóng.

"Ngươi nhìn cái gì vậy!!" Nâng lên một cước hung hăng đá về phía Lê Mộc, đau đến làm cho Lê Mộc hừ một tiếng, lại thủy chung không có kêu ra miệng, lúc này Lê Mộc thậm chí có một loại cảm giác hán tử cường ngạnh.

Hình Thần Húc luống cuống bóp yết hầu Lê Mộc, sau đó phẫn nộ hô to: "Ngươi có cái tư bản gì mà dám nhìn lão tử như vậy, ngươi sao không cầu xin tha a, a? Ngươi mau cầu xin tha thứ a!! Ngươi kêu a!!"

Không khí hô hấp một lần so với một lần ít, Lê Mộc dần dần cảm giác tư duy bị hút ra khỏi đầu óc, đây là cảm giác sắp hít thở không thông mà chết.

"Bằng!"

Một tiếng súng vang lên.

"A!" Hình Thần Húc một tiếng kêu đau buông tay đang kháp Lê Mộc ra, vừa nãy một phát súng tinh chuẩn đánh tới trên cánh tay, ngay sau đó thanh âm đấu súng một tiếng nối một tiếng vang lên, nghe thanh âm có vẻ như là nhân mã hai phe đối chiến.

"Thiếu gia, có một đội được nghiêm chỉnh huấn luyện tiến vào, trang bị hoàn hảo, người của chúng ta sắp chống không được, tiếp tục như vậy sẽ bại lộ thân phận của chúng ta, chúng ta phải rút lui!!" Một đám người chạy tiến vào vây quanh Hình Thần Húc, một cái đầu lĩnh trong đó nói.

"CMN!! Nhất định là người của Lê gia, rút lui!!" Hình Thần Húc không kiên nhẫn mắng một câu, lại bất đắc dĩ tình thế khẩn trương, nắm nữ nhân bên cạnh nghĩ chạy trốn, trước khi đi hắn đoạt lấy súng của thủ hạ một tay hướng về Lê Mộc nã một phát súng, ở giữa ngực, máu tươi hừng hực chảy ra, Hình Thần Húc còn muốn bổ thêm một phát lại bị hỏa lực càng ngày càng mạnh bên ngoài bức bách, đành phải nhanh chóng cùng bọn thủ hạ từ một mật đạo tầng hầm rời đi.

"Bang bang phanh." Sau khi vài tiểu lâu la cuối cùng không kịp đào tẩu bị tiêu diệt, một đội mặc quân trang đặc thù vọt tiến vào, lại phát hiện Lê Mộc đã trúng đạn nằm trong vũng máu.

Sinh tử không rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.