Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 8



Chương 8

Sửa sang chỉnh tề y phục, Lê Mộc từ phòng ngủ mình đi ra, dựa vào trí nhớ đi đến nội sảnh, vừa vặn nhìn đến một người hầu trẻ tuổi đang chùi nhà.

"Ngươi, có thể hay không tới đây một chút?" Lê Mộc nhìn người hầu trẻ tuổi ánh mắt nghi hoặc, "Đúng vậy, chính là ngươi, ờ, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện."

"Thiếu gia, cậu bảo tôi có chuyện gì muốn hỏi a."

"Ừm, khụ ~" Lê Mộc tận lực hắng giọng một chút, trong óc lại suy tư hắn nên hỏi như thế nào mới giống tư thái một thiếu gia nên có.

"Ngươi tên là gì a." Lê Mộc biểu hiện bộ dáng như không thèm để ý, "Còn nữa, ta mất trí nhớ, ngươi có biết trong phòng ta mấy thứ kia là chuyện gì xảy ra sao "

"Ngạch... Thiếu gia ngài chỉ chính là?"

"Chính là những thứ hộ phu phẩm còn có quần áo linh tinh..." Không đợi Lê Mộc nói xong những lời này, lại từ ngoài cửa phòng đi tới một bác gái trung niên trang phục người hầu.

Bác gái một tay cầm khăn lau, một bên ngẩng đầu đối với ta nói "Thiếu gia, Hàn thiếu gia nghe nói ngài về đến nhà, liền tìm ngài, hiện tại đang ở ngoại phòng chờ ngài..." Thời điểm bác gái nói những lời này rõ ràng trở nên có chút bất bình thường, mà Lê Mộc quay đầu lại thì thấy phía trước cái tiểu người hầu trẻ tuổi kia cũng là vẻ mặt kỳ quái.

"Hàn thiếu gia, Hàn thiếu gia nào?"

"Hàn Vũ thiếu gia a, cũng là người trong quân khu đại viện, chính là vị con trai của Hàn phó tư lệnh trước kia luôn đến nhà tìm ngài, ngài lúc trước luôn nói hắn tuổi còn trẻ chỉ bằng bản lãnh của mình làm lên trung tá." Trung tá? Rất lợi hại sao?

Sao mà ta vừa về đến cái Hàn thiếu gia kia đã đến rồi, tin tức linh thông như vậy, hai người bọn họ cái gì quan hệ a, tổng cảm thấy có cái gì không thích hợp a...

————————————————————————————————————

Lê gia ngoại sảnh.

Lê Mộc đi ra ngoại phòng, ý bảo người hầu bên cạnh đều đi ra ngoài, lúc này Hàn Vũ đang ngồi trên ghế sa lon ở ngoại phòng lẳng lặng đợi, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh Lê Mộc lúc sau liền lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Lê Mộc.

"Mộc Mộc, cậu hiện tại thân thể thế nào?" Thời điểm Hàn Vũ nói lời này tựa hồ mang theo một tia cảm giác cưng chìu, cũng không giống như bằng hữu ân cần thăm hỏi, ngay sau đó liền muốn kéo tay Lê Mộc đem Lê Mộc kéo vào trong lòng.

A đệt ~~~ đây là chuyện gì xảy ra, sao không ai nói cho ta biết Hàn Vũ cùng Lê Mộc trước kia còn có một tầng quan hệ như vậy, lại đột nhiên nhớ tới trong phòng mấy thứ kia cùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của nhóm người hầu.

Cho dù Lê Mộc phản ứng tái chậm đi nữa cũng hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Lê Mộc một cái lắc mình nhìn như lơ đãng liền né tránh Hàn Vũ ôm, Hàn Vũ ở phía sau hiện lên một tia cô đơn trong ánh mắt.

Lê Mộc lúc này mới chú ý tới tướng mạo của Hàn Vũ, đây thật đúng là cái anh đẹp trai đẳng cấp cao a.

Thân mang một bộ hưu nhàn âu phục, áo sơmi màu trắng làm nền cho hắn càng thêm suất khí, tóc không chải chuốt lại hiện ra mị lực vô hạn, mũi thẳng, mày kiếm mắt sáng, không giống Lê Mộc âm nhu như vậy, trải qua hàng năm tham gia quân ngũ khiến da hắn có màu đồng cổ, thân cao 1m90 ước chừng so với Lê Mộc 1m78 cao hơn nửa đầu.

Dù sao liền là một chữ, soái.

Bất quá, soái có cái rắm dùng, chúng ta hiện tại Tiểu Lê Mộc lại không thích đại lão gia, mặc kệ hắn Hàn Vũ cùng Lê Mộc trước kia từng có cái gì gian tình, dù sao Lê Mộc nàng cũng sẽ không bao giờ tiếp tục nữa, nàng đã không phải là cái Lê Mộc kia nữa rồi, nàng từ nhỏ đã không có hứng thú với trai, huống chi thân thể hiện tại đều biến thành nam liền càng không thể.

Bất quá Lê Mộc đột nhiên nhớ tới một sự kiện, trước đó người hầu nói Hàn Vũ này luôn tìm đến hắn, chẳng lẽ Hàn Vũ cùng Lê Mộc đã...

Nghĩ đến đây, Lê Mộc không khỏi cảm thấy căng thẳng cúc hoa.

Lê Mộc ôm quyết tâm nhất định phải chết nói với Hàn Vũ: "Hàn tiên sinh, tôi mặc kệ trước kia có chuyện gì, tôi đã mất trí nhớ, mời anh tự trọng, "

"Cái gì? Mộc Mộc chẳng lẽ cậu không yêu anh nữa sao, cậu quên ước định phía trước của chúng ta rồi sao?" Hàn Vũ nghe được Lê Mộc lời này lập tức chân mày cau lại.

Lê Mộc mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Vũ, trên mặt không chỗ nào không lộ ra vẻ cự tuyệt, Lê Mộc thật sự là một người có nguyên tắc.

Kế đó Hàn Vũ đối Lê Mộc kể lại sự tình trước đó của hai người bọn họ, hy vọng Lê Mộc có thể nhớ tới hắn cùng cảm tình trước đó của bọn họ.

Bất quá chúng ta Lê Mộc cũng không có tâm tình nghe Hàn Vũ kể về chuyện phong lưu của bọn họ lúc trước, có điều hắn cũng đặc biệt chú ý tới vài điểm rất trọng yếu.

Thứ nhất, Hàn Vũ cùng Lê Mộc còn có vài cái bằng hữu nữa của Lê Mộc là từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở quân khu đại viện, có vẻ hai bọn hắn coi như là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư cái gì đó.

Thứ hai chính là Hàn Vũ cùng Lê Mộc mặc dù cùng nhau đã rất nhiều năm, nhưng bởi vì mấy năm trước Hàn Vũ ở bên ngoài tham gia quân ngũ, cho nên hai người gặp mặt cũng chỉ là bắt tay hôn môi, cũng không có hành động thực chất gì, cho nên Lê Mộc trước mắt còn là một xử nam.

Thời điểm nghe được tin tức này Lê Mộc thở một hơi thật dài, thôi xem như bảo vệ được thân trong sạch a.

Thứ ba chính là Hàn Vũ vừa bị phụ thân phái đến căn cứ quân sự ở tây bộ rèn luyện một năm, hôm nay tiến đến cùng Lê Mộc nói lời từ biệt. Có thể bởi vì Lê Mộc từ nhỏ tính tình yếu đuối cho nên sẽ không giống đứa nhỏ nhà quân gia khác tiến vào quân đội như vậy, mà hai mươi ba rồi vẫn là một gã ở nhà chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng.

Sau khi Hàn Vũ nói qua một đống chuyện tình vô ích, một nhân viên cảnh vệ tìm đến hắn nói là Hàn phó tư lệnh cũng chính là phụ thân hắn muốn gọi hắn xuất phát, bước đi theo rồi, trước khi đi nói với Lê Mộc một năm sau sẽ trở về tìm hắn.

Đi rồi cũng tốt, dù sao ở trong mắt Lê Mộc đây chính là cái đại tai hoạ ngầm a.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.